Nhạc sĩ Hoài Linh là một trong những nhạc sĩ tiêu biểu của nền âm nhạc Việt Nam trước năm 1975. Ông không chỉ là người giỏi văn chương, mà còn có biệt tài đặt lời nhạc rất hay, vì vậy tại thời điểm bất giờ có rất nhiều nhạc sĩ nổi tiếng đã tin tưởng mà nhờ ông đặt lời trong nhiều sáng tác như: “Chuyến Tàu Hoàng Hôn” (Minh Kỳ), “Chiều Thương Đô Thị” (Song Ngọc), “Nỗi Buồn Gác Trọ” (Mạnh Phát), “Hai Kỷ Niệm Một Chuyến Đi” (Tuấn Khanh),…Theo nhiều lời nhận xét từ các đồng nghiệp và ca sĩ, Hoài Linh là một người rất chỉn chu và tỉ mỉ, ông đặc biệt trau chuốt từng ca từ cho lời bài hát. Ông thường ghi ra các từ ông tâm đắc trước khi đặt lời, sau đó sẽ lựa chọn những câu từ phù hợp nhất. Ngoài ra, các bài hát của nhạc sĩ Hoài Linh còn mang theo chất thơ được gieo vần khéo léo, đặc biệt với tài năng tả cảnh qua lời bài hát.Ca khúc “Buồn Vào Đêm” được nhạc sĩ Hoài Linh và nhạc sĩ Thanh Sơn kết hợp sáng tác, Thanh Sơn sẽ đảm nhận phần nhạc và hiển nhiên phần lời chính là sở trường của Hoài Linh. Nhạc khúc mang theo nỗi lòng bi thương người thiếu nữ khi nhớ về câu chuyện tình phụ, phận duyên lỡ làng khi ngây dại bước chân vào hố lầy của cuộc yêu. Để sau cùng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có riêng mình ôm theo một nỗi sầu thương của câu chuyện tình không trọn vẹn.
“Người hỡi nghĩ gì khi Thu chớm về
Áo đơn lạnh lẽo miệt mài đi giữa trời khuya
Thu sang lá úa ngoài song
Anh ơi đông qua hoa lá trổ bông
Lâu rồi mình em một bóng
Xót hoa thương mau tàn đèn khuya ngỡ ngàng…”
Tình yêu không phải lúc nào cũng hạnh phúc, người mình yêu không phải lúc nào cũng sẽ đáp trả lại tình cảm của mình, vậy nên yêu đôi khi cũng mang nhiều đau khổ. Đã từng có hạnh phúc, đã từng được vui tươi bên người thương, nhưng giờ phút này lại “áo đơn lạnh lẽo miệt mài đi giữa trời khuya”, chẳng có vòng tay vững chắc sưởi ấm nàng khi gió Thu đang về. Thu sang để lại những cành lá úa tàn, đông qua hoa lá cũng đưa nhau mà trổ bông, nhưng người con gái ấy vẫn lặng lẽ một mình dù có bao mùa qua lại. Một khung cảnh điêu tàn giữa đêm, những lời tâm tình xót xa của người con gái đã lấy đi nước mắt và sự đồng cảm của biết bao người. Mấy ai có thể chịu được khi nhìn thấy viễn cảnh thương đau ấy.
“….Thuở ấy nếu đừng quen nhau lỡ rồi
Mỗi người một lối thì đâu xao xuyến lòng tôi
Sông sâu ngăn cách tình nhau
Không gian bao la tôi biết tìm đâu
Xin gửi tình trên trang giấy
Cố nhân mong ngày ta sum vầy…Nếu biết yêu là khổ, nếu biết tình mình rồi sẽ lỡ làng, có lẽ nàng đã chẳng yêu nhiều đến thế, sẽ chẳng mong gặp được người để tâm hồn này xao xuyến. Nhưng tất cả lại được gói gọn ở hai chữ “định mệnh”, định mệnh mang hai ta gặp nhau, đến bên nhau và cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc nhưng đến cuối cùng chính định mệnh lại khiến ta “mỗi người một lối”. Sông sâu chẳng thể gặp, trời cao chẳng thể tìm, một lần lạc mất là muôn kiếp cách biệt.
Từng ngày trôi qua, bản thân nàng cứ ngỡ tình yêu của thật hạnh phúc, thật êm đềm như chàng hoàng tử và công chúa trong quyển truyện cổ tích. Nhưng cuối cùng, nàng lại chợt nhận ra tất cả những lời hẹn thề, những mộng ước tương lai, những quan tâm ngọt ngào,…có chăng chỉ là một lời nói dối, là sự ngụy biện cho một trò chơi ái tình đau thương. Nhưng nàng không trách anh quay lưng phụ bạc, nàng chỉ trách bản thân tại sao lại yêu thương nhiều như thế, tại sao lại quá chân thành để rồi ôm về chỉ là sự ảo tưởng, tỉnh giấc mộng thì chỉ mình ta lạc lõng giữa không gian bao la không bóng người. Dù vậy, nàng vẫn không hận thù hay oán giận, nàng chỉ xin gửi lại một chút tình đến người thương cũ – mong sẽ có một ngày ta sum vầy ở vị thế là một “cố nhân”.
“…Nếu đếm hết những cánh sao trời
Bằng sao tình anh với tôi
Đã yêu thương thì xin đi chung một đường
Chung một hướng
Xóm cũ vẫn ngóng trông đêm ngày
Thì xin người ơi ghé đây
Hết u sầu là khi duyên ta tươi màu
Sưởi ấm lòng nhau….”
Đố ai đếm được sao trời, đố ai biết được tại sao lại yêu người kia nhiều đến như vậy? Chẳng biết tự bao giờ, trong tim nàng lại ngập tràn dáng hình người thương, dẫu cuộc sống có bộn bề, dẫu có mệt nhoài vì những công việc. Dường như sự yêu thương trong nàng đã vượt ngoài tầm kiểm soát, còn nhiều hơn sao sáng trên bầu trời đêm – “Nếu đếm hết những cánh sao trời bằng sao tình anh với tôi”. Họ đã ra đi, để lại mình nàng sầu thương lẻ bóng, ôm u buồn giữa đêm tối, nhưng đâu đó trong lòng vẫn còn nuôi một tia hy vọng, vẫn ước mong người thương sẽ quay lại để cùng nàng chung hướng.
“Xin người ơi ghé đây”, xóm cũ xưa vẫn luôn ngóng chờ đêm ngày, người thiếu nữ xưa vẫn giữ vẹn trái tim yêu chờ mong ngày người quay trở lại. Để xua tan những u sầu của ngày ly biệt, để làm tươi màu duyên tình đôi ta và để sưởi ấm cho nhau đôi trái tim đang dần giá lạnh. Mong người hồi tâm, mong người biết được vẫn luôn có người ở sau lưng dõi theo bóng hình người, nguyện ý chờ đợi, nguyện ý ôm đau thương….
“…..Người hỡi hãy về cho vui ánh đèn
Nhớ nhau thì đến tìm nhau như máu về tim
Phương Nam muôn sắc nghìn hướng
Yêu thương bao la như nước đại dương
Đêm về nhìn sao lấp lánh
Ngắm trăng treo trên cành của hai đứa mình … !!!”
Khi đau thương tận cùng, có những người lựa chọn cách rời đi, họ giải thoát cho bản thân nhưng nỗi đau vẫn chực chờ hiện diện. Cũng có những người mạnh mẽ hơn khi nhận thấy tình yêu đang tan thành từng mảnh vỡ, họ chọn cách quay đi, cố vuốt phẳng nỗi đau và ném lại sau lưng cả một bầu trời kỷ niệm. Nhưng người thiếu nữ trong ca khúc, lại lựa chọn cách thức thương cảm sầu đau hơn, nàng gìn giữ tất cả những ký ức của đoạn duyên tình, nàng nguyện ý đứng chờ một người đã ra đi, chờ một ngày yêu thương nối lại. Rồi tình cảm sẽ lại bao la như nước dưới đại dương, đêm đêm cùng ngắm sao lấp lánh, thủ thỉ nhau nghe những câu tâm tình ngọt ngào mà chúng mình đã từng….một giấc mộng huyền ảo và người trong mộng lại không hề có ý muốn tỉnh lại.
“Buồn Vào Đêm” như nói hộ nỗi lòng của hầu hết người con gái, khi trao tim yêu một người là dành hết cả tương lai, dành hết thời gian lo toan chăm sóc để rồi quên đi chính mình, quên đi bản thân thật sự cần gì và muốn gì. Nhưng vì trót lỡ yêu nên chỉ đành ôm tâm tư u hoài cho riêng mình, tự dằn xé sự đau thương trong khung cảnh đêm khuya. Đêm, thời điểm mà con người có thể tạm thời quên đi những bộn bề của cuộc sống, để suy tư, để sắp xếp lại những hoài niệm, để chiêm nghiệm tình đời, tình người. Có lẽ vì thế mà những ca khúc mang khung cảnh đêm khuya, lại được nghe vào đêm sẽ tạo nên sự đồng cảm trong phần đông người yêu nhạc, đặc biệt là đối với dòng nhạc vàng.
Người hỡi nghĩ gì khi Thu chớm về
Áo đơn lạnh lẽo miệt mài đi giữa trời khuya
Thu sang lá úa ngoài song
Anh ơi đông qua hoa lá trổ bông
Lâu rồi mình em một bóng
Xót hoa thương mau tàn đèn khuya ngỡ ngàng
Thuở ấy nếu đừng quen nhau lỡ rồi
Mỗi người một lối thì đâu xao xuyến lòng tôi
Sông sâu ngăn cách tình nhau
Không gian bao la tôi biết tìm đâu
Xin gửi tình trên trang giấy
Cố nhân mong ngày ta xum vầy
ĐK:
Nếu đếm hết những cánh sao trời
Bằng sao tình anh với tôi
Đã yêu thương thì xin đi chung một đường
Chung một hướng
Xóm cũ vẫn ngóng trông đêm ngày
Thì xin người ơi ghé đây
Hết u sầu là khi duyên ta tươi màu
Sưởi ấm lòng nhau
Người hỡi hãy về cho vui ánh đèn
Nhớ nhau thì đến tìm nhau như máu về tim
Phương Nam muôn sắc nghìn hướng
Yêu thương bao la như nước đại dương
Đêm về nhìn sao lấp lánh
Ngắm trăng treo trên cành của hai đứa mình … !!