Sầu Riêng (Đài Phương Trang & Sông Trà)

Đăng ngày 21/07/2024

Với những ai yêu dòng nhạc trữ tình xưa chắc hẳn đều biết đến cái tên Đài Phương Trang. Nhạc sĩ Đài Phương Trang là chủ nhân của những ca khúc sống mãi với thời gian như Hai Mùa Noel, Hoa Mười Giờ, Trái Tim Sỏi Đá, Người Yêu Cô Đơn… Ông bén duyên với niềm đam mê âm nhạc từ thuở nhỏ. Thời thiếu niên lúc đang học lớp 5, ông luôn bị hấp dẫn bởi một người hàng xóm hay chơi đàn mandolin. Người đàn ông đó thường ngồi trước cửa nhà dạo lên những khúc nhạc réo rắt mà có lúc nghe sao thật vui tươi, nhưng có lúc nghe sao lại buồn bã lạ kỳ. Tâm hồn của nhạc sĩ bị lay động bởi những điều xao xuyến khó tả. Kể từ khi ấy nhạc sĩ Đài Phương Trang nung nấu trong mình đam mê bất tận với âm nhạc, đặc biệt là dòng nhạc bolero.

Nhạc sĩ Đài Phương Trang tiết lộ câu chuyện đằng sau bài hát 'Hoa mười giờ'

Người ta nhớ đến Đài Phương Trang với những bài tình ca não lòng ăn khách, ai cũng nghĩ rằng ông có cuộc đời tình ái hết sức lãng mạn. Tên tuổi của ông thật sự trở thành một dấu ấn trong lịch sử âm nhạc bolero, đặc thù của miền Nam với gia tài hơn 600 ca khúc. Bên cạnh đó ông cũng cùng với một số nhạc sĩ nổi tiếng khác viết nên những bài ca bất hủ. Bài hát Sầu Riêng là sự hợp tác của Đài Phương Trang và nhạc sĩ Sông Trà – người đầu tiên thành lập CLB Văn nghệ sĩ Sài Gòn Gia Định.

Nội dung của nhạc phẩm Sầu Riêng đúng như nhan đề của nó, là một câu chuyện tình buồn, mang đến một nỗi sầu day dứt.

Tôi đến quê em miền đông đất đỏ giữa mùa sầu riêng.

Dẫu chỉ một lần gặp nhau sao thấy vương vấn không quên.

Nhớ vườn sầu riêng hương thoảng trong gió thơm lừng ngạt ngào.

Sầu riêng của ai còn tôi chỉ nghe bâng khuâng mà thôi.

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Tuấn Vũ trình bày.

Nhạc sĩ Đài Phương Trang dành trọn 58 năm cho sự nghiệp sáng tác, sống một mình ở tuổi 82 | Người Nổi Tiếng

“Sầu riêng”, tựa đề bài hát như báo trước một chuyện tình buồn mà ở đó một người ra đi và một người ở lại ôm nỗi sầu riêng mình. “Tôi đến quê em miền đông đất đỏ giữa mùa sầu riêng”, chỉ một lần ghé đến vào đúng mùa sầu riêng ấy mà tôi lại tương tư mãi khôn nguôi. Mùa sầu riêng đã tô điểm cho hương tình ta thêm nồng nàn, “chỉ một lần gặp nhau sao thấy vương vấn không quên”, phải chăng là vì hương vị đặc biệt của sầu riêng và hương sắc tình yêu ngọt ngào chỉ vừa chớm nở. Nhớ mãi vườn sầu riêng năm xưa thoảng mùi hương ngào ngạt. Mùi sầu riêng chắc hẳn ai cũng biết và ấn tượng bởi sự đặc biệt của nó, nhưng mùi hương ấy nào có đặc biệt và khiến tôi nhớ mãi như hương tình năm xưa, “sầu riêng của ai còn tôi chỉ nghe bâng khuâng mà thôi”.

Tôi vẫn chưa quên người em gái nhỏ tóc dài mộng mơ.

Giữa buổi trưa hè ngồi trong bóng mát em hát tôi nghe.

Tiếng đàn của tôi theo từng câu hát buông dài trầm buồn.

Đàn tôi mãi mê cùng em hát ca giữa khu vườn nhà.

Nhạc sĩ Đài Phương Trang sống một mình với âm nhạc ở tuổi 82 | Báo điện tử An ninh Thủ đô

Nhớ về em gái nơi miền đông đất đỏ với mái tóc dài dịu dàng mộng mơ. Tôi còn nhớ những ngày ta hẹn hò, em hát tôi nghe, tôi buông tiếng đàn cuốn theo từng lời ca thanh thoát của em. Tiếng hát em trong trẻo, tươi mát xua tan đi cái nóng oi ả của buổi trưa hè, nhưng “từng câu hát buông dài trầm buồn” của em khiến lòng tôi xao xuyến. Tình yêu chưa bao giờ khiến ta buồn cả, tình yêu mang đến những dư vị ngọt ngào, những thanh âm ấm áp, là một nguồn năng lượng diệu kì như ánh nắng chan hòa kia. Nhưng điều khiến ta buồn là những điều hạnh phúc đó chỉ là ký ức, đã đi qua nhẹ nhàng như gió, mong manh như nắng và để lại trong tim ta những hoài niệm vấn vương.

Ba năm lướt qua thật nhanh tôi vẫn mơ về người em năm ấy.

Ba năm biết bao đổi dời biết em có còn nhớ đến tôi không.

Hôm nay trở lại miền đông tôi thấy trong lòng mình thương dâng sóng.

Tôi mơ lúc gọi tên nàng chắc em sẽ mừng phút giây gặp nhau.

Thời gian là  vô giá, thế nên tôi luôn trân trọng từng phút giây để nghĩ về em, tôi vẫn mơ về em. Tình yêu khiến người ta quên đi thời gian, ba năm mà ngỡ như chỉ mới hôm qua, biết bao đổi thay trong thời gian ấy nhưng tâm trí tôi vẫn mãi nghĩ về em và liệu em có còn nhớ đến tôi không. Hôm nay tôi trở lại miền đông đất đỏ với bao trông mong chờ đợi, bồi hồi khôn nguôi, “thấy trong lòng mình thương dâng sóng”. Tôi mơ đến giây phút được gặp em, chắc em cũng sẽ vui mừng ngập tràn hạnh phúc như tôi. Giây phút mà tôi chờ đợi ba năm giờ đã đến gần, với những tâm hồn đang yêu thì thời gian và khoảng cách luôn là thử thách, người ta thậm chí sợ hãi thời gian, bởi nó gây cho ta những nỗi đau trong lòng, xóa nhòa hết yêu thương, nhưng ngược lại thời gian cũng là thước đo cho sự chân thành.

Nhưng chỉ mơ thôi người em gái nhỏ đã rời vườn xưa

Bước chân qua cầu từ mùa xuân trước khoác áo vu quy

Trở về mà chi ôi còn đâu nữa cung đàn ngày nào

Sầu riêng của em sầu riêng của tôi biết ai nặng sầu.

Nhưng sự chân thành của tôi chẳng thể níu giữ em được. Cứ ngỡ ngày tháng xa cách sẽ không còn nữa nhưng đó chỉ là mơ thôi, “người em gái nhỏ đã rời vườn xưa”, người em gái nhỏ tóc dài mộng mơ ấy không còn chờ tôi ở vườn sầu ngày xưa nữa. Em đã “bước chân qua cầu từ mùa xuân trước”, có lẽ chẳng thể nào tả hết nỗi buồn của người trai au bao năm chờ đợi lại nghe tin người thương đã lấy chồng. Trở về làm chi nữa khi người chẳng còn, tình đã nhạt phai, cung đàn ngày nào cũng đã lỡ, mấy ai hiểu được nỗi sầu của tôi. Em khoác áo vu quy, bỏ lại tôi ôm sầu mộng tương tư, sầu riêng của em tôi nào hiểu được, biết ai nặng sầu, hạnh phúc chẳng được bao lâu nhưng nỗi buồn lại in sâu không thể xóa nhòa.

Nhạc phẩm Sầu Riêng của nhạc sĩ Đài Phương Trang và Sông Trà là một bản nhạc buồn với câu chuyện về tình yêu đôi lứa, vì duyên phận lỡ làng mà chẳng thể bên nhau. Cốt truyện khá quen thuộc và có thể được bắt gặp trong nhiều nhạc phẩm trữ tình khác nhưng với Sầu Riêng của nhạc sĩ Đài Phương Trang và Sông Trà ta thấy có một nét buồn riêng biệt được nhạc sĩ khắc họa rất tinh tế qua hình ảnh về vườn sầu riêng.

Tôi đến quê em miền đông đất đỏ giữa mùa sầu riêng.
Dẫu chỉ một lần gặp nhau sao thấy vương vấn không quên.
Nhớ vườn sầu riêng hương thoảng trong gió thơm lừng ngạt ngào.
Sầu riêng của ai còn tôi chỉ nghe bâng khuâng mà thôi.

Tôi vẫn chưa quên người em gái nhỏ tóc dài mộng mơ.
Giữa buổi trưa hè ngồi trong bóng mát em hát tôi nghe.
Tiếng đàn của tôi theo từng câu hát buông dài trầm buồn.
Đàn tôi mãi mê cùng em hát ca giữa khu vườn nhà.

Ba năm lướt qua thật nhanh tôi vẩn mơ về người em năm ấy.
Ba năm biết bao đổi dời biết em có còn nhớ đến tôi không.
Hôm nay trở lại miền đông tôi thấy trong lòng mình thương dâng sóng.
Tôi mơ lúc gọi tên nàng chắc em sẽ mừng phút giây gặp nhau.

Nhưng chỉ mơ thôi người em gái nhỏ đã rời vườn xưa
Bước chân qua cầu từ mùa xuân trước khoác áo vu quy
Trở về mà chi ôi còn đâu nữa cung đàn ngày nào
Sầu riêng của em sầu riêng của tôi biết ai nặng sầu