Có lẽ, những ai yêu thích dòng nhạc vàng sẽ đều biết đến bộ ba nhạc sĩ nổi tiếng – Lê Dinh – Minh Kỳ – Anh Bằng, có rất nhiều nhạc khúc bất hủ được hợp soạn dưới tên của ba người. Năm 1966, nhóm nhạc sĩ Lê Minh Bằng được thành lập, ngoài hoạt động sáng tác, nhóm còn mở lớp thay phiên nhau giảng dạy về âm nhạc, lập ban nhạc, tổ chức những chương trình tuyển lựa ca sĩ, cố vấn cho hãng đĩa hát Asia. Nhưng toàn bộ hoạt động của nhóm bị buộc chấm dứt sau sự kiện 30 tháng 4 năm 1975 xảy ra.
Nhưng trước khi nhóm nhạc này được hình thành, Lê Dinh và Anh Bằng cũng đã nhiều lần hợp tác riêng lẻ, những sáng tác của hai người cũng có sức sống mãnh liệt, nó trường tồn mãi với thời gian. Với hai người, có rất nhiều ca khúc đã được phổ biến đến đại chung và được người nghe đón nhận nhiệt tình, đa số là nhạc chiêu hồi như “Bóng Đêm”, “Giấc Ngủ Cô Đơn”,…và những câu chuyện tình nam nữ cả ngọt ngào có lẫn đau thương như “Nếu Ai Có Hỏi”, “Nếu Hai Đứa Mình”, “Chỉ Hai Đứa Mình Thôi Nhé”,….
“Đường đời dù chia Nam rẽ Bắc
Duyên tơ vẫn thắm mối duyên đầu
Tình vẫn chưa phai màu cách biệt
Nếu hai đứa mình còn yêu nhau
Mình về kể chuyện trầu cau
Trăng khuya kết bóng nghĩa câu ân tình….”
Tình khúc “Nếu Hai Đứa Mình” gây ấn tượng về triết lý trong tình yêu, bài hát nhanh chóng nổi tiếng và bất hủ trong lòng khán giả yêu nhạc, được ký dưới bút danh là Lê Dinh – Dạ Cầm. Ca khúc là lời tiếc rẻ của một đôi nhân tình khi đã chia xa, họ xa cách trong hối tiếc, họ mong nhớ trong mỏi mòn,…nhưng mọi chuyện đã xảy ra, chẳng thể nào quay trở lại, cũng chẳng thể nào hàn gắn được như xưa.
“…..Nếu hai đứa mình không về cùng chung lối đường.
Thì dù hoa thắm chỉ là màu thắm không hương.
Nếu hai đứa mình thương nhau.
Nếu hai đứa mình xa nhau.
Thì dù mùa Xuân với em vẫn là tuyết Đông lạnh lùng.
Nếu hai đứa mình cung đàn tình duyên lỡ làng.
Thì dù trăng sáng chỉ là màu trắng khăn tang.
Nếu hai đứa mình xa nhau.
Nếu hai đứa mình quên nhau.
Thì bình minh lên nắng đẹp chan hòa có nghĩa gì đâu….”
“Nếu” hai đứa mình chẳng còn được về chung lối thì dù hoa có đang tươi màu cũng trở nên nhạt hương; “nếu” chúng ta chẳng còn là của nhau thì dù xuân sang có bao nhiêu nắng ấm, tim cũng trở nên lạnh lẽo như tiết trời mùa đông. “Nếu” đôi mình lỡ duyên cung đàn thì dù ánh trăng có sáng rực reo mình cùng sao trời lấp lánh giữa bầu trời đêm, có chăng cũng chỉ mảng u buồn được nhuộm màu trắng khăn tang mà thôi. Và “nếu” trời cao cắt đi tơ hồng của đôi ta, buộc chúng ta rời xa nhau thì bình minh lên với bao ánh nắng chan hòa cũng chẳng còn ý nghĩa, chẳng còn lý do để ta sinh tồn. Còn gì đau hơn khi đôi tình yêu nhau, nhưng lại phải xa nhau, còn gì tuyệt tình bằng đã thương đối phương hơn thương chính mình nhưng lại buộc quên đi nhau.
Cả phần mở đầu của bài hát được gieo rất nhiều từ “NẾU”, “nếu hai đứa mình không về cùng chung lối đường” hay “nếu hai đứa mình cung đàn tình duyên lỡ làng”, đều là những cái nếu lo sợ mối duyên tình sẽ dở dang, lo sợ đôi tình nhân sẽ bị chia cắt bởi số mệnh cuộc đời, sẽ đường ai nấy bước chẳng còn can hệ cùng nhau. Đây có lẽ là nỗi lo sợ chung của tất cả các cặp đôi đang trong quá trình yêu đương thắm thiết, bởi có được càng nhiều, người ta lại càng sợ đánh mất. Nên dù yêu thương đong đầy, dù hạnh phúc đang được nắm giữ trong tầm tay, họ vẫn sợ bản thân lỡ một lần sơ sẩy mà vụt tan.
“….Người ơi! Có nhớ hôm nào?
Tay nắm tay nhau chúng mình vui nói chuyện mai sau.
Ngờ đâu giữa trời quê hương,
có người trông sao ngắm nửa trăng sầu xót thương đời nhau.
Nếu hai đứa mình đi về cùng chung lối đường.
Thì dù đêm tối không làm mờ lối yêu thương.
Nếu hai đứa thành đôi chim chắp đôi cánh nhịp đôi tim.
Thì dù mưa rơi giá lạnh đêm trường cũng vẫn dịu êm.
Nếu hai đứa mình
Nếu hai đứa mình trọn đời thương nhau.”
Trong những quyển tiểu thuyết hay những thước phim dài tập nói về tình yêu, người ta luôn đề cao giá trị tình cảm và khuyên con người hãy học cách trân trọng nó. Tình cảm chân thành chính là thứ sau cùng còn sót lại với thời gian, một mối tình kéo dài 9 – 10 năm trời vẫn có thể chia cách bởi một cái quay lưng lạnh lùng. Người ta vẫn thường đổ cho thời gian quá đỗi tàn nhất, nhưng đôi khi tình cảm mới là thứ dễ thay đổi nhất và cũng là thứ tàn nhẫn nhất.
Mới hôm nào, đôi tình nhân vẫn còn nắm tay dạo bước bên nhau, trên có bầu trời đêm huyền ảo với vô vàn những vì tinh tú lung linh, dưới có quê hương yên bình với bao thân thương. Chỉ một chợt nhìn thấy ánh trăng khuyết chỉ còn nửa vầng cô đơn, cũng làm cho người ta thương xót. Nhưng giờ phút này, đôi ta mỗi người mỗi ngày cũng như ánh trăng kia, thì tìm ai mà xót thương. “Nếu” chúng ta vẫn còn chung lối đường thì đêm có tối cũng được soi bằng ánh sáng yêu thương; “nếu” hai đứa là đôi chim trời cùng chắp cánh bay, hòa cùng một nhịp thì đêm trường mưa có lạnh cũng được sưởi bằng ngọn lửa con tim. Nếu chẳng có những hiểu lầm, chẳng có những cãi vã hay chẳng có những chia xa, thì chắc giờ phút này chúng ta vẫn còn hạnh phúc và sẽ nắm tay nhau vui sống đến trọn đời. Nhưng trên đời làm gì có bán liều thuốc hối hận bởi trong tình yêu chẳng bao giờ tồn tại chữ “nếu như”…
Ngoài nét dịu dàng nhưng gieo vào lòng người nghe sự da diết khôn nguôi, “Nếu Hai Đứa Mình” có lẽ còn mang theo chút tiếc nuối cho một câu chuyện tình đã cũ. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, có lẽ chúng ta đã chẳng phải xa nhau và cuộc tình của mình cũng chẳng bao giờ tồn tại chữ “nếu” đầy mộng mị như thế. Đôi khi u buồn, tự bản thân tự thầm hỏi lòng mình rằng, trái tim ta vốn được cấu tạo bằng gì mà dễ dàng đau, dễ dàng rỉ máu. Có những đêm mưa thức trắng, suy tư mãi về quá khứ, tự thấy ta thật lạc lõng và cô đơn, cứ mãi lang thang trên dòng đời xuôi ngược, cứ mơ màng hoài vọng về miền ký ức xưa. Chẳng còn lại gì ngoài sự yếu đuối, giá như trên đời hay cả trong tình yêu, đừng tồn tại chữ “NẾU” thì tốt biết bao!
Ngâm thơ
Đường đời dù chia Nam rẽ Bắc
Duyên tơ vẫn thắm mối duyên đầu
Tình vẫn chưa phai màu cách biệt
Nếu hai đứa mình còn yêu nhau
Mình về kể chuyện trầu cau
Trăng khuya kết bóng nghĩa câu ân tình.
Nếu hai đứa mình không về cùng chung lối đường.
Thì dù hoa thắm chỉ là màu thắm không hương.
Nếu hai đứa mình thương nhau.
Nếu hai đứa mình xa nhau.
Thì dù mùa Xuân với em vẫn là tuyết Đông lạnh lùng.
Nếu hai đứa mình cung đàn tình duyên lỡ làng.
Thì dù trăng sáng chỉ là màu trắng khăn tang.
Nếu hai đứa mình xa nhau.
Nếu hai đứa mình quên nhau.
Thì bình minh lên nắng đẹp chan hòa có nghĩa gì đâu.
Người ơi! Có nhớ hôm nào?
Tay nắm tay nhau chúng mình vui nói chuyện mai sau.
Ngờ đâu giữa trời quê hương,
có người trông sao ngắm nửa trăng sầu xót thương đời nhau.
Nếu hai đứa mình đi về cùng chung lối đường.
Thì dù đêm tối không làm mờ lối yêu thương.
Nếu hai đứa thành đôi chim chắp đôi cánh nhịp đôi tim.
Thì dù mưa rơi giá lạnh đêm trường cũng vẫn dịu êm.
Nếu hai đứa mình
Nếu hai đứa mình trọn đời thương nhau.