“Tận Cùng Nỗi Nhớ” (Hoàng Trang) – Dù tình ta lỡ làng nhưng lòng anh vẫn nhớ mãi bóng hình em

Đăng ngày 21/07/2024

Âm nhạc là tiếng vọng của cảm xúc, chúng ta có thể chìm đắm vào bài hát như nghe câu chuyện cuộc đời mà ta đã từng trải qua và tưởng chừng như đã lãng quên. Đặc biệt, những khúc tình ca nhạc vàng luôn cho ta cảm giác bồi hồi xúc cảm mỗi khi nghe lại. Người nhạc sĩ thổi hồn vào những ca khúc ấy một cách chân thật nhất, lời ca sâu sắc, đằm thắm, trở thành dấn ấn đặc biệt cho những tình khúc vàng bất hủ.Tình yêu mang đến cho ta nhiều cung bậc cảm xúc, có yêu thương, hạnh phúc, đau buồn, hờn giân, nhớ nhung… Luyến tiếc, tuyệt vọng khi chia tay, hay nhớ nhung, chờ đợi mỗi lần xa cách. Bài hát “Tận Cùng Nỗi Nhớ” của nhạc sĩ Hoàng Trang là cảm xúc trong đoạn tình cảm đau thương nhất, khi một chàng trai mất đi người mình yêu, những nỗi đau dâng đến “tận cùng”. Tình yêu luôn đi cùng nỗi nhớ, tình yêu khi xa cách, khi đổ vỡ thì nó được hóa thành nỗi nhớ thương vô bờ.

Lời bài hát Tận Cùng Nỗi Nhớ (Hoàng Trang) [có nhạc nghe]

Bùi ngùi ngơ ngác,
Mắt buồn hiu hắt giữa chiều đang phai tàn.
Buồn ngày em đi,
Buồn làm sao hơn, buồn anh đang ở lại.
Bao điều gian nan,
Điều anh anh lo toan, đâu còn em chia sẻ.

Thật khó để yêu và đặt lòng tin ở một người, nhưng để ngưng yêu ngưng tin và ngưng nhớ về người đó còn khó khăn gấp vạn lần. Có những nỗi nhớ có thể gọi tên, nhưng có nỗi nhớ vu vơ khó gọi thành tên. “Mắt anh buồn hiu hắt giữa chiều phai tàn”, ngày em đi là dấu chấm hết cho những hy vọng, em đi để lại cho anh nỗi buồn đau đớn nhất, cay đắng nhất. Từng có một người cùng anh lo toan, từng có một người cùng anh vượt qua những gian nan, nhưng đã không còn nữa. Những yêu thương ngày xưa lúc bên nhau, nay không còn.

Hoàng hôn, ban mai đều trông thấy
Tìm em khắp nơi nơi trong cô quạnh em ơi.
Cơn đau nào bằng cơn đau mất em,
Anh nghe như mất chính mình.
Ôm lòng đau xót,
Anh đi lang thang như gã khờ điên giữa đời.
Nên anh biết rằng,
Đời muôn sắc mặt và tình yêu không có thật.

“Tìm em khắp nơi trong cô quạnh”, em có thấy chăng tim anh vỡ vụn. Hoàng hôn, ban mai, từng ngày từng giờ trôi qua anh đều tìm em như thế, nhưng em nào thấy được. “Cơn đau nào bằng cơn đau mất em”, cô đơn mà không ai thấu hiểu, anh buồn mà không ai cùng chia sẻ. Thế giới này dường như không còn hoàn thiện khi không có em bên canh, bởi khi mất em anh như đánh mất chính mình, lang thang như gã khờ điên giữa đời. Tình yêu đôi khi thật trớ trêu, có thể đưa ta đến bến bờ hạnh phúc nhưng cũng có thể đẩy ta xuống vực thẳm ngay tức khắc. Tình yêu trong năm tháng của tuổi trẻ thường vì bồng bột, vì hiếu thắng hay vì vội vã mà dễ dàng để lỡ mất nhau. Ta may mắn tìm được người hiểu mình, yêu mình nhưng cuối cùng lại để lỡ mất duyên trời. Ta nghĩ đó chỉ là một cuộc tình để rồi sau này mới biết, hóa ra đó là cả một đời… Nỗi nhớ là thứ tình cảm anh không thể kiểm soát được, có khi nó luôn đi ngược lại lý trí, càng cố gắng để quên đi thì nó lại càng trào lên trong lòng, nó thôi thúc trái tim, bắt ta phải nhớ thương, nhớ tất cả mọi điều về kỷ niệm xưa…Tình cảm là vô định, đến cuối cùng chỉ biết thốt lên rằng mọi thứ là duyên phận.

Thương từng kỷ niệm,
Từng đêm ái ân, thương quá lòng ta đã tới.
Sài Gòn thao thức muốn cùng chia sớt nỗi lòng anh đang buồn.
Buồn tình bơ vơ, Buồn từng cơn mơ, buồn hiu trong giấc ngủ.

“Thương từng kỷ niệm, từng đêm ái ân” nhớ về những ngày xưa ấy lòng anh như chết đi trong nỗi nhớ em đang dày vò. Anh nhớ lắm những câu chuyện vu vơ nhưng đầy thú vị của chúng ta, nhớ về những nơi chúng ta đã đi, những bộ phim chúng ta cùng xem, những bản nhạc chúng ta cùng nghe, những cuốn sách mà chúng ta cùng đọc…Từng đêm thao thức muốn được sẻ chia nỗi niềm ấy, buồn tình bơ vơ, buồn từng cơn mơ, buồn hiu trong giấc ngủ. Anh nhớ em khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi em là người anh muốn chia sẻ. Anh nhớ em khi có điều gì đó làm anh sầu não, bởi em là người duy nhất thấu hiểu anh. Anh nhớ em khi anh cười và khóc, bởi anh biết em có thể giúp anh nhân lên nụ cười và lau đi nước mắt. Lúc nào anh cũng nhớ em, nhưng anh nhớ em nhất khi anh thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.

Ôi đời mênh mông,
Lòng em mênh mông hơn làm sao anh biết.
Dù cho em bây giờ xa quá,
Lòng anh vẫn yêu em không bao giờ quên em.

“Ôi đời mênh mông”, làm sao anh biết được, “lòng em mênh mông” làm sao anh hiểu hết được, nhưng  không biết từ bao giờ, em đã lặng lẽ ở trong lòng anh, một chút ngọt ngào, một chút bất ngờ, dù cho bây giờ em ở nơi xa, anh vẫn thế vẫn yêu em không bao giờ quên em, chôn chặt những ký ức về em trong lòng, cứ để nỗi nhớ lấn át trái tim mình.

Bùi ngùi ngơ ngác,
mắt buồn hiu hắt giữa chiều đang phai tàn.
Buồn ngày em đi,
buồn làm sao hơn, buồn anh đang ở lại.
Bao điều gian nan,
điều anh anh lo toan, đâu còn em chia sẽ.
Hoàng hôn, ban mai đều trông thấy
tìtìm em khắp nơi nơi trong cô quạnh em ơi.
Cơn đau nào bằng cơn đau mất em,
anh nghe như mất chính mình.
Ôm lòng đau xót,
anh đi lang thang như gã khờ điên giữa đời.
Nên anh biết rằng,
đời muôn sắc mặt và tình yêu không có thật.
Thương từng kỷ niệm,
từng đêm ái ân, thương quá lòng ta đã tới.
Sài gòn thao thức muốn cùng chia sớt nỗi lòng anh đang buồn.
Buồn tình bơ vơ,
buồn từng cơn mơ, buồn hiu trong giấc ngủ.
Ôi đời mênh mông,
lòng em mênh mông hơn làm sao anh biết.
Dù cho em bây giờ xa quá,
lòng anh vẫn yêu em không bao giờ quên em.