Phạm Duy, tên thật là Phạm Duy Cẩn là một nhạc sĩ, nhạc công, ca sĩ, nhà nghiên cứu âm nhạc lớn của Việt Nam. Phạm Duy được nhiều người đánh giá là nhạc sĩ lớn nhất của nền tân nhạc Việt Nam với lượng sáng tác đồ sộ cũng như đa dạng về thể loại. Ông được nhiều người coi là một trong ba nhân vật tiêu biểu có ảnh hưởng lớn tới âm nhạc Việt Nam hiện đại cùng với Văn Cao và Trịnh Công Sơn. Bài hát “Chỉ chừng đó thôi” lấy cảm hứng từ một cơn mưa rào nhẹ, chàng trai nhớ lại mối tình chia ly của mình. Với lời nhạc mộc mạc như chính tâm hồn đôn hậu tinh tế của Phạm Duy đã làm rung động người nghe khi hồi tưởng, nhớ về một mối tình thơ mộng.
“Chỉ chừng một năm trôi
Là quên lời trăn trối
Ai nuối thương tình đôi
Chỉ chừng một năm thôi
Chỉ cần một năm qua
Là phai mờ hương cũ
Hoa úa trong lòng ta
Chỉ cần một năm xa…
…….
Cả triệu người yêu nhau
Còn ai là không thấu ?
Len giữa u tình sâu
Một vài giọt ơn nhau
Tia sáng Thiên Đường cao
Rọi vào ngục tim nhau…”
Đoạn đầu bài hát như lời hoài niệm về tình cảm lứa đôi, tình yêu khi mới bắt đầu thì sẽ có cảm giác như là trọn kiếp nhưng khi cạn tình cạn nghĩa thì trong phút chốc như không còn gì. Khi mới yêu nhau, người ta thường hò hẹn, đắm chìm trong sắc màu của tình yêu đôi lứa nhưng khi xa nhau thì “phai mờ hương cũ”, “hoa úa trong lòng”, mọi thứ sẽ kết thúc khi không còn tình yêu. Tiếp theo là khoảnh khắc khi vừa mới gặp nhau, nhìn thấy hình dáng mảnh mai của người cô gái trông thật yêu kiều, hình ảnh ấy được ví như “con mèo khờ”. Đó là hình ảnh ngây thơ yếu ớt, làm cho chàng trai chỉ muốn che chở bảo vệ, chỉ muốn yêu trọn kiếp này. Khi nhìn thấy hình ảnh người con gái ấy, chàng trai đã vô tình đánh rơi trái tim mình như “Làm rụng rơi cánh hoa”.
Bấm vào hình để nghe ca khúc do Duy Quang thể hiện
Mưa được nhắc đến trong ca khúc, không chỉ là cơn mưa ngoài đường mà còn là mưa trong lòng của chàng trai. “Cơn mưa” dường như đang bào mòn thân xác của người con trai làm “ vai gầy thêm nữa”. Cơn mưa ấy đã “giọt nhẹ vào tim” làm tim chàng trai nhói đau, tạo thành một vết thương không thể nào lành lại, không thể nào phai phôi.
“…Ta yêu em mù lòa
Như A-đam ngù ngờ
Yêu E-va khù khờ
Cuộc tình trinh tiết đó
Nhưng thiên tai còn chờ
Đôi uyên ương vật vờ
Chia nhau xong tội đồ
Đày đọa lâu mới tha…”
Những câu hát trên nói về tình cảm của hai người khi mới còn trong tình yêu, câu hát như khẳng định lại điều mà mọi người thường nói “Ta yêu em mù lòa” tình yêu là sự mù quáng. Tác giả ví người con trai khi ở trong tình yêu là A-đam còn người con gái là E-va, hai con người đầu tiên được sinh ra chỉ có sự tinh khôi và trong sáng và đó là thứ mà đôi trái gái thể hiện trong tình yêu của họ. Nhưng tình yêu là một hành trình của cảm xúc, không thể yêu nhau nhờ vào sự trong sáng của khoảnh khắc ban đầu, phải trải qua rất nhiều thử thách, đắng cay ngọt bùi. Những khó khăn trong tình yêu ấy làm cho con người trở nên thay đổi trong tình yêu, làm cho đôi trai gái lìa xa trong oán hận “Đầy đọa lâu mới tha”.
Khi chia tay nhau họ hận nhau nhiều là thế nhưng có lẽ thời gian là thứ chữa lành những vết thương trong tim họ, những tưởng rằng đến “nghìn năm sau” vết thương mới phai nhòa. Con người chúng ta là như vậy, khi có thì không biết giữ gìn nhưng khi đánh mất thì lại vô cùng thương tiếc, xót xa. Nếu như ngày ấy họ không như vậy, thì có lẽ đã không đem theo tiếc nuối đến cuối đời và có lẽ còn hơn thế nữa “xưng tội cả kiếp sau”.
Khi trải qua trọn vẹn một cuộc tình, có lẽ họ nhận ra rằng tình yêu là một mớ cảm xúc u sầu trộn lẫn với thương yêu, đồng cảm “Len giữa u tình sầu. Một vài giọt ơn nhau” nhưng có cảm giác rằng u sầu lại chất chứa nhiều hơn trong một cuộc tình không trọn vẹn. Những u sầu ấy chỉ có khi con người kết thúc cuộc đời mới có thể quên đi được, chỉ khi lên đến thiên đường con người mới có thể tha thứ cho nhau.
Yêu thương mong manh, nhưng hạnh phúc là điều có thật. Cuộc tình dù đẹp đến mấy đi nữa thì cũng đến lúc phải mất nhau. Nếu đôi tình nhân có nên duyên thì cũng đến một lúc phải chia lìa. Không thể nên duyên thì được yêu nhau thêm một ngày cũng đã là quá đỗi hạnh phúc. Hạnh phúc vì đã nhận quá nhiều ở cuộc đời này. Chỉ cầu mong đến lúc nào đó phải mất nhau thì không làm khổ nhau, không làm đau nhau, để còn mãi trân trọng nhau. Trân trọng ngay cả những mảnh vỡ của cuộc đời.
Nhạc sĩ Phạm Duy đã phối bài hát với một nhịp điệu miên man, da diết như rung lên những cung tơ lòng trầm lặng. Làm cho người nghe tự hỏi rằng tình yêu của đời mình có vẹn toàn hoàn hảo, có chìm đắm hận thù như trong bài hát. Nhưng câu trả lời thì có lẽ sẽ tùy thuộc vào cảm xúc của mỗi chúng ta, chúng ta chỉ nên cảm thụ tình yêu và làm theo lý trí của chính mình.
Trích lời bài hát Chỉ chừng đó thôi của nhạc sĩ Phạm Duy:
Chỉ chừng một năm trôi
Là quên lời trăn trối
Ai nuối thương tình đôi
Chỉ chừng một năm thôi
Chỉ cần một năm qua
Là phai mờ hương cũ
Hoa úa trong lòng ta
Chỉ cần một năm xa…
Khi xưa em gầy gò
Đi ngang qua nhà thờ
Trông như con mèo khờ
Chờ bàn tay nâng đỡ
Ta yêu em tình cờ
Như cơn mưa đầu mùa
Rơi trên sân cỏ già
Làm rụng rơi cánh hoa.
Chỉ cần một cơn mưa
Là vai gầy thêm nữa
Cho ướt môi, mềm da
Chỉ cần giọt mưa sa
Chỉ chờ một cơn mưa
Để không ngờ chi nữa
Đi dưới mưa hồng nghe
Giọt nhẹ vào tim ta.
Ta yêu em mù lòa
Như A-đam ngù ngờ
Yêu E-va khù khờ
Cuộc tình trinh tiết đó
Nhưng thiên tai còn chờ
Đôi uyên ương vật vờ
Chia nhau xong tội đồ
Đầy đọa lâu mới tha…
Chỉ một chiều lê thê
Ngồi co mình trên ghế
Nghe mất đi tuổi thơ
Chỉ một chiều bơ vơ
Chỉ là chuyện đong đưa
Đời luôn là cơn gió
Thay áo cho tình ta
Chỉ là chuyện thiên thu.
Tưởng chừng nghìn năm sau
Chẳng ai còn yêu nhau
Nào ngỡ đâu tình yêu
Giăng bẫy nhau còn nhiều
Nghe lòng còn khô ráo
Nghe chừng còn khát khao
Nên gục đầu rất lâu
Xưng tội cả kiếp sau.
CODA:
Cả triệu người yêu nhau
Còn ai là không thấu ?
Len giữa u tình sâu
Một vài giọt ơn nhau
Tia sáng Thiên Đường cao
Rọi vào ngục tim nhau…