“Tình phụ” là một ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Đỗ Lễ, ca khúc này chính là nhạc phim chính trong phim “Sóng tình”, và được tuyển chọn vào vòng chung kết những phim hay tại Đại hội Điện ảnh Á Châu tổ chức tại Tokyo- Nhật Bản. Tình Phụ là bài hát nổi tiếng của Đỗ Lễ, và là một bài hát đánh dấu sự nghiệp sáng tác của Đỗ Lễ, cũng là tác phẩm khép lại cho cuộc hôn nhân tan vỡ của người nhạc sĩ tài hoa nhưng lận đận tình duyên.
Nhạc sĩ Đỗ Lễ (1941-1997) tên thật là Đỗ Hữu Lễ, một nhạc sĩ tài hoa và là “cha đẻ của những bài ca dang dở”. Đỗ Lễ là cha đẻ của hàng loạt những ca khúc mang hơi hướng thất tình nghe rất não lòng như: Tình Phụ, Tan Vỡ, Tuyệt Tình, Tàn Phai, Sang Ngang,… Những ca khúc thất tình đưỡm lệ ấy là những sáng tác sau những lần đau đớn trong tình yêu của ông. Như sau mối tình đơn phương tuyệt vọng mà ông dành cho ca sĩ Lệ Thanh, nhạc sĩ Đỗ Lễ viết ca khúc Sang Ngang. Ca khúc “Sang Ngang” đã khép lại cuộc tình đơn phương và mở ra một mối tình khác với ca sĩ Hoài Xuân – người đầu tiên trình bày ca khúc Sang Ngang. Khi đó, mỗi lần ca sĩ Hoài Xuân trình bày tại phòng trà, nhạc sĩ Đỗ Lễ đều đến nghe. Lâu dần họ yêu nhau và tiến đến hôn nhân, dù gặp nhiều phản đối từ gia đình và bạn bè nhưng họ vẫn bên nhau và có với nhau ba người con. Cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn ấy lại kết thúc sau 6 năm gắn bó. Sự tan vỡ của hôn nhân, những cảm xúc trào dâng trong lòng là chất liệu để nhạc sĩ Đỗ Lễ đã viết nên nhạc khúc Tình Phụ vào năm 1970.
Chuyện tình mười mấy năm qua nay bỗng xót xa những khi sầu dâng.
Còn đâu ngày quen biết nhau đã yêu em rồi, yêu cả cuộc đời.
Dù chỉ 6 năm bên nhau với ca sĩ Hoài Xuân nhưng ông lại viết “chuyện tình mười mấy năm qua”, có lẽ đây là những tích tụ của những xót xa trước kia, những đau xót tan vỡ trong cuộc tình đơn phương trước và nay là tan vỡ của hôn nhân. Những cảm xúc bi thương và đau buồn nay “bỗng xót xa khi sầu dâng”. “Còn đâu ngày quen biết nhau đã yêu em rồi, yêu cả cuộc đời” Tình yêu của anh vẫn như ngày đầu, thuở vừa gặp đã yêu em, một tình yêu trọn đời. Nhưng sao em nỡ phụ lòng anh, bỏ anh ở lại đơn côi trong cuộc tình dở dang.
Khi em đã phụ lòng anh, nỡ phụ lòng anh,
đau thương để lại xót xa vô vàn.
Chỉ là bội ước những lời hẹn thề mà lòng tái tê.
Khi em phụ anh, phụ tình mình “đau thương để lại xót xa vô vàn”. Nỗi đau sau sự tan vỡ của cuộc tình là một nỗi “xót xa vô vàn”, càng xót xa và buồn đau hơn khi nhớ lại những “lời hẹn thề” ngày nào mà nay người đã bội ước khiến “lòng tái tê”. Lời từ như những nét bút chấm phá cho sự đau khổ của tình yêu tan vỡ, những đau đớn, xót xa và tuyệt vọng bao trùm lên kuoon nhạc, nỗi đau ấy như hòa cùng cung đàn và lắng đọng lại nơi người nghe.
Thôi nhé em còn hận tình này,
Bao nhiêu đắng cay, hãy cố quên đi
Đem chôn vùi vào ngày thật buồn
cho anh cô đơn mãi mãi mà thôi.
“Thôi nhé em” bao nhiêu đắng cay nay hãy cố quên đi, “đem chôn vùi vào ngày thật buồn”. Mọi hận tình và cay đắng, anh sẽ cố quên đi, đem những tổn thương ấy chôn vào ngày thật buồn và “cho anh cô đơn mãi mãi mà thôi”. Nỗi tuyệt vọng như được đẩy lên cao với câu ca “đem chôn vùi vào ngày thật buồn”, nhạc sĩ như trốn tránh tình yêu, như muốn lãng quên và không dám yêu. Thôi nhé em, tác giả chỉ gọi chung, như gọi Tình yêu mà không chỉ đích danh một cô gái nào cả. Tình yêu ấy tan vỡ “người nào phụ tình” chỉ là “lòng buồn một mình” mà thôi.
Thôi nhé em! người nào phụ tình!
Lòng buồn một mình, ray rứt không thôi
Khi phụ lòng, thì ngờ tình người
Mang theo thương đau khi giã từ nhau!
“Thôi nhé em” được lặp lại như một lời trốn chạy, một sự buông bỏ trong nuối tiếc của tác giả đối với tình yêu. Cuộc tình tan vỡ “người nào phụ tình” chỉ là lòng tôi buồn, nỗi buồn chỉ mình tôi, nỗi “ray rứt không thôi” khi tình yêu vỡ tan phụ lòng tôi. Tình yêu nay đã ra đi “mang theo thương đau khi giã từ nhau!”. Lần cuối giã từ nhau, là lời giã từ cho một tình yêu xưa, là những đau thương tràn ngập lòng ta. Thuở ngày nào ta yêu nhau, lời hứa câu thề mở đầu cho đoạn tình yêu ấy, nhưng nào ngờ, giờ đây lại là khi lời giã từ thương đau khép lại cuộc tình này.
Chuyện mình tàn với năm qua mang thêm xót xa mỗi khi lệ rơi.
Sầu dâng ngày tháng đớn đau trách ai phụ mình, trách ai bạc tình.
Cho em vẫn phụ lòng anh, vẫn phụ lòng anh
Cho anh vạn sầu đắng cay tình đầu.
Còn lại màu trắng xóa mờ cuộc tình đời còn dở dang.
Chuyện tình mình héo tàn với thời gian, mỗi năm qua đi “mang thêm xót xa khi rơi lệ”. Cứ ngỡ thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương lòng, nhưng đau ai biết rằng “sầu dâng ngày tháng đớn đau”. Năm tháng đi qua như càng cứa sâu vào vết thương lòng mỗi khi nhớ lại, là những “đớn đau” khi em phụ tình anh, phụ lòng anh. Em ra đi với câu giã từ đau thương để lại anh nơi đây “vạn sầu đắng cay tình đầu”. Ngày em ra đi, ngày cuộc tình tan vỡ, thế giới quanh anh như bao phủ một màu trắng xóa “màu trắng xóa mờ cuộc tình đời dang dở”. Còn đâu những màu hồng của tình yêu, những màu xanh tươi của hi vọng, giờ đây anh chỉ thấy đời mình là một trắng xóa, một tình dang dỡ và một đời lỡ làng.
Thôi nhé em còn hận tình này,
Bao nhiêu đắng cay, hãy cố quên đi
Đem chôn vùi vào ngày thật buồn cho anh cô đơn mãi mà thôi.
Thôi nhé em! người nào phụ tình!
Lòng buồn một mình, ray rứt khi phụ lòng
Thì ngờ tình người mang theo thương đau khi giã từ nhau!
Vậy là khép lại một cuộc hôn nhân sau 6 năm gắn bó, những tình yêu ngày nào nay hóa thành đau đớn và ray rứt khi tình yêu phụ bạc. “Tình phụ”, đúng như tên nhạc khúc, một chuyện tình buồn và là một ca khúc bất hủ khi nói về nỗi đau của thất tình. Tình phụ mang lại người nghe những cung bậc của đớn đau, những xót xa sầu thương của một tình yêu dở dang. Người nhạc sĩ tài hoa nhưng lại lận đận ấy đã viết lên bản nahcj của đời mình, tình cảm của chính bản thân mình. Nhạc khúc chạm đến trái tim người nghe bởi sự chân thật trong cảm xúc, nốt nhạc trầm lắng bay bổng nhưng đau buồn sầu dâng vẫn ngân vang theo thời gian và sống mãi trong lòng những người yêu nhạc.
Chuyện tình mười mấy năm qua nay bỗng xót xa những khi sầu dâng.
Còn đâu ngày quen biết nhau đã yêu em rồi, yêu cả cuộc đời.
Khi em đã phụ lòng anh, nỡ phụ lòng anh,
đau thương để lại xót xa vô vàn.
Chỉ là bội ước những lời hẹn thề mà lòng tái tê.
Điệp khúc:
Thôi nhé em còn hận tình này,
Bao nhiêu đắng cay, hãy cố quên đi
Đem chôn vùi vào ngày thật buồn
cho anh cô đơn mãi mãi mà thôi.
Thôi nhé em! người nào phụ tình!
Lòng buồn một mình, ray rứt không thôi
Khi phụ lòng, thì ngờ tình người
Mang theo thương đau khi giã từ nhau!
Chuyện mình tàn với năm qua mang thêm xót xa mỗi khi lệ rơi.
Sầu dâng ngày tháng đớn đau trách ai phụ mình, trách ai bạc tình.
Cho em vẫn phụ lòng anh, vẫn phụ lòng anh
Cho anh vạn sầu đắng cay tình đầu.
Còn lại màu trắng xóa mờ cuộc tình đời còn dở dang.
Thôi nhé em còn hận tình này,
Bao nhiêu đắng cay, hãy cố quên đi
Đem chôn vùi vào ngày thật buồn cho anh cô đơn mãi mà thôi.
Thôi nhé em! người nào phụ tình!
Lòng buồn một mình, ray rứt khi phụ lòng
Thì ngờ tình người mang theo thương đau khi giã từ nhau!