Không có cãi vã, không có những lần to tiếng như những người đang yêu ngoài kia nhưng lại chịu tổn thương không kém. Tất cả đến rồi đi trong êm đềm không một tiếng động, vết thương sâu như muốn xé nát cả tâm can. Trên đời này, tình cảm là thứ duy nhất không thể ép buộc mà có được, chỉ có dừng lại đúng lúc mới giữ được cho nhau những kỷ niệm ngọt ngào của thời thắm thiết mặn nồng như nhạc sĩ Mặc Thế Nhân đã gửi gắm trong nhạc phẩm “CHO VỪA LÒNG EM”.
Mặc Thế Nhân tên thật là Phan Công Thiệt, là nhạc sĩ nhạc vàng nổi tiếng trước năm 1975. Và Nhật Ngân tên thật là Trần Nhật Ngân cũng là một nhạc sĩ nổi tiếng từ trước năm 1975. Cả hai nhạc sĩ đã để lại cho nền âm nhạc Việt Nam vô vàn những ca khúc với phong phú về thể loại và đa dạng về chủ đề.
Bài hát “CHO VỪA LÒNG EM” được xem là nhạc phẩm tâm đắc nhất của nhạc sĩ Mặc Thế Nhân được sáng tác vào những năm 1970, tuy nhiên lại không được chú ý nhiều bởi công chúng. Ca khúc chính là kết quả của mối tình đẹp nhưng không có hậu: Người nhạc sĩ đã có gia đình sung túc, nhưng trong một lần tình cờ ra Nha Trang có việc, ông đã vô tình quen được người con gái Huế xinh đẹp. Hai bên cảm nhận được sự ăn ý và tình cảm của nhau nên vẫn giữ liên lạc bằng thư từ qua lại cả khi tác giả về lại Sài Gòn. Nhưng bẳng đi khoảng hai tháng, ông không còn nhận được những trang thư tình cảm nữa, dù có gửi đi bao nhiêu lá thư cũng chẳng nhận được sự hồi âm. Rồi đến một ngày, ông nhận được chẳng phải là tờ phong thư yêu thương mà chính là tấm thiệp đỏ hồng có tên cô và người xa lạ…Buồn rầu, tổn thương đã khiến ông cho ra đời ca khúc này. Lúc đầu bài hát có tên là “Cho em vừa lòng”, sau đó ông nhờ nhạc sĩ Nhật Ngân xem xét và chỉnh sửa lại đôi chút, cả hai đã thống nhất lấy tên “CHO VỪA LÒNG EM” và lấy họ của hai người là Phan Trần để đặt phần tác giả cho ca khúc để làm kỉ niệm.
“Thôi rồi ta đã xa nhau kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng
Anh đường anh em đường em yêu thương xưa chỉ còn âm thầm
Anh đành quên cả sao anh kỷ niệm xưa sánh như biển lớn
Ân tình cao tựa bằng non chỉ đổi bằng gấm lụa sao người…”
Còn gì tuyệt vọng hơn khi yêu nhau nhưng lại chẳng đến được với nhau, hẹn thề cùng nhau nhưng sau cùng lại đường tình đôi ngã, người tiếp bước sang ngang, người ôm sầu muộn trong đêm trường cô đơn. Theo lẽ thường tình của thế gian, thì khi có một người phụ bạc, người còn lại sẽ ôm hận sầu mà oán trách đối phương, nhưng mấy ai làm được như Mặc Thế Nhân – Âm thầm dõi theo, âm thầm chúc phúc, chỉ mong cầu người kia vui vẻ trên con đường tình đã chọn.
Dù biết đường ai người nấy đi, nhưng lại chẳng thể cầm lòng mà “âm thầm” yêu thương, “âm thầm” mong nhớ – “Anh đường anh em đường em yêu thương xưa chỉ còn âm thầm”. Có oán trách đấy, có ôm hận đấy nhưng lại chẳng khiến người ta cảm thấy bị chỉ trích hay sự xỉ vả. Chàng đã lựa chọn quên hết những kỷ niệm ngày xưa, quên đi người cũ để bản thân cảm thấy nhẹ nhàng nhưng thẳm sâu trong tâm tư của chàng vẫn có sự thương xót và bao dung. Tình cảm ngày xưa có thể “sánh như biển lớn” nhưng lại chỉ đổi lại bằng “gấm lụa” mà thôi….
“…Em về gom lại thư anh cả ngàn trang giấy mỏng xanh màu
Gom cả áo lạnh ngày xưa anh đem ra đốt thành tro tàn
Cho người xưa khỏi phân vân khi nhìn mưa gió bên thềm vắng
Khi mùa đông lạnh lùng sang, em khỏi nhớ chuyện ngày xưa…”
Phải chăng tác giả đã quá cao thượng khi chấp nhận để người xưa quên đi mình, quên đi hết những tất cả những chuyện ngày xưa, không còn phải bận tâm hay phân vân về tình cũ mà yên vui cho mối duyên mới.
Những lá thư còn chưa phai màu, những kỷ niệm trải đầy trang giấy mỏng, những yêu thương khi đôi ta lúc kề cạnh, những lần sưởi ấm cho nhau trong trời đông giá lạnh….Em hãy mang ra để “đốt thành tro tàn”, hãy vùi tất cả vào quá khứ và xem nó như chẳng hề tồn tại.
“…Anh ơi hết rồi hết rồi, chẳng còn chi nữa đâu anh
Yêu thương như nước trôi qua cầu như đàn trở phiếm cung sầu
Còn gì nữa đâu?…”
Hết rồi, còn gì nữa đâu trong cuộc tình này! Người đã bước sang ngang cùng người chồng em được lựa chọn. Người cô đơn, lạnh lẽo nơi góc phòng ngày xưa ta từng vui vẻ, sẻ chia nhau từng kỷ niệm buồn vui. Lòng này bảo rằng không đau, không còn nhớ gì về quá khứ nhưng thật ra con tim nồng cháy ngày nào đang rỉ máu, cảm thấy cuộc đời thật bèo bọt, chuyện tình cảm như một trò đùa bởi “Yêu thương như nước trôi qua cầu như đàn trở phiếm cung sầu”….
“….Tôi thề tôi chẳng yêu ai vì người ta cứ phụ tôi hoài
Bây giờ tôi chẳng còn tin trong nhân gian có kẻ chung tình
Tôi giận tôi đã ngây thơ đem tình yêu hiến dâng cho người hết
Nên giờ tôi chẳng còn chi khi người ngoảnh mặt mà đi”
Chàng trai thề rằng bản thân sẽ chẳng yêu ai nữa, chẳng muốn tin trên đời này còn có người sẽ chung tình son sắt, vì bản thân anh luôn bị “phụ”. Trái tim yêu nồng nàn đã dâng hiến hết cho người ta, đem hết tâm tư tình cảm, đem hết những gì bản thân có được cho người con gái ấy, vậy mà người đan tâm “ngoảnh mặt mà ra đi”. Để lại cho chàng một mảnh tim đầy rẫy vết thương, nhuộm đầy sự bi lụy….
Kể từ khi ra đời, nhạc phẩm “CHO VỪA LÒNG EM” đã được rất nhiều ca sĩ thể hiện thành công và được người nghe đón nhận một cách nhiệt tình, không chỉ vì cái hay trong ca từ giai điệu mà còn hay cả trong cảm xúc, phần tình cảm được truyền đạt. Có lẽ, Hương Lan chính là nữ ca sĩ đã trình diễn thành công nhất, bởi cái nhẹ nhàng trong chất giọng của Hương Lan, ngọt ngào nhưng không gào thét, trách hờn nhưng không bị lụy. Sự hờn trách mang theo chút cam chịu của người phụ nữ, sự chấp nhận của thực tại của mối tình ấy. Sự thất vọng, chán chường không phải để em cứ suy tuy về người cũ mà giúp em thoát ly khỏi những hoài niệm ngày xưa mà toàn tâm toàn ý cho mối duyên mới được mặn nồng. Mặc Thế Nhân đã cho ta thấy, điểm dừng chân đúng lúc của mối tình ấy đã là kết cục tốt đẹp cho cả hai người trong cuộc. Có lẽ, người nghe sẽ cảm nhận được sự sầu thương cùng uất hận trong “CHO VỪA LÒNG EM”, nhưng ẩn sâu trong từng ca từ, từng giai điệu lại là sự cảm ơn chân thành của chàng trai dành cho cô gái ấy, cảm ơn cô nàng đã bước qua mảnh đời này, để lại những cảm xúc tốt đẹp trong tâm trí chàng và để lại cho khán giả yêu nhạc một nhạc phẩm để đời
Trích lời bài hát Cho Vừa Lòng Em:
Thôi rồi ta đã xa nhau kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng
Anh đường anh em đường em yêu thương xưa chỉ còn âm thầm
Anh đành quên cả sao anh kỷ niệm xưa sánh như biển lớn
Ân tình cao tựa bằng non chỉ đổi bằng gấm lụa sao người
Em về gom lại thư anh cả ngàn trang giấy mỏng xanh màu
Gom cả áo lạnh ngày xưa anh đem ra đốt thành tro tàn
Cho người xưa khỏi phân vân khi nhìn mưa gió bên thềm vắng
Khi mùa đông lạnh lùng sang, em khỏi nhớ chuyện ngày xưa
Anh ơi hết rồi hết rồi, chẳng còn chi nữa đâu anh
Yêu thương như nước trôi qua cầu như đàn trở phiếm cung sầu
Còn gì nữa đâu?
Tôi thề tôi chẳng yêu ai vì người ta cứ phụ tôi hoài
Bây giờ tôi chẳng còn tin trong nhân gian có kẻ chung tình
Tôi giận tôi đã ngây thơ đem tình yêu hiến dâng cho người hết
Nên giờ tôi chẳng còn chi khi người ngoảnh mặt mà đi