Nếu ở Việt Nam mỗi lần thấy hoa mai, hoa đào khoe sắc thắm là một cái tết đang về, một dấu hiệu của năm mới. Thì ở xứ sở mặt trời mọc như Nhật Bản thì loài hoa đặc trưng là hoa anh đào. Hoa anh đào là loài hoa tượng trưng cho niềm tự hào đất nước của người dân xứ sở Phù Tang. Đối với người Nhật, nét đẹp của hoa anh đào là nét đẹp của mùa xuân vĩnh cửu. Cũng như tình yêu của nhạc sĩ Thanh Sơn dành cho vợ mình. Trong một lần vô tình, vợ ông được mọi người khen tặng là có nét đẹp của người phụ nữ Nhật Bản. Liên tưởng đến loài hoa anh đào, chàng nhạc sĩ trẻ hai mươi mốt tuổi ấy, đã dùng tất cả tài hoa và tấm lòng yêu vợ để viết nên nhạc khúc “Mùa hoa anh đào” tặng vợ. “Mùa hoa anh đào” là một nhạc khúc đặc biệt, một nét chấm phá trong suốt chặng đường sáng tác nhạc của ông. Bởi nhạc sĩ Thanh Sơn được mọi người biết đến với các nhạc khúc về mùa hè, về quê hương đất nước như: Nỗi buồn hoa phượng, Lưu bút xanh, Gợi nhớ quê hương, Hành trình trên đất phù sa.
“Mùa hoa anh đào” là một nhạc khúc ông sáng tác năm 1960 để dành tặng người vợ của mình. Nhạc khúc kể về chuyện tình của chàng trai và cô gái vào một mùa xuân, với hoa anh đào là nhân chứng cho tình yêu ấy.
Mùa xuân sang có hoa Anh Đào
Màu hoa tôi trót yêu từ lâu
Lòng bâng khuâng, nhớ ai năm nào
Hẹn hò nhau dưới hoa Anh Đào
Mình nói chuyện ngày sau
Đó là một mùa xuân với hoa anh đào, dưới gốc loài hoa tôi “trót yêu từ lâu”, chúng mình hẹn hò và “nói chuyện ngày sau”. Ngày ấy ta yêu nhau, ta hẹn hò ước nguyện chuyện trăm năm, nhưng nào hay “tình đẹp là tình dang dở”. Mối tình ngày nào nay chỉ còn là kỷ niệm. Nên mỗi lần nhìn hoa đào nở lại nhớ về ngày ấy, ngày đôi ta yêu nhau, cùng nhau thề nguyện mai sau, nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy “lòng bâng khuâng, nhớ ai năm nào”. Thời gian đưa mau, người năm nào cũng không còn, chỉ có mình ta “tìm đâu phút vui ban đầu”.
Còn tìm đâu phút vui ban đầu!
Bụi thời gian cuốn trôi về đâu?
Để cho ai nhớ thương ai nhiều
Vì đã xa cách nhau lâu rồi,
Dù nói không nên lời!
Chuyện năm nào, bao lời ước hẹn nay đã bị “bụi thời gian cuốn trôi về đâu?”. Nay nhìn lại cũng chỉ còn mình ta ôm kỷ niệm cũ mà “nhớ thương ai nhiều”. Dù đã cách xa nhau rồi, dù rằng chẳng nói nên lời, nhưng lòng thì vẫn nhớ mong người xưa. Hoa anh đào nở thật đẹp, nhưng cũng tàn thật mau. Cũng như chuyện tình yêu, lúc mới yêu ta cùng nhau nói bao ước hẹn ngày sau, nhưng nào hay, ngày sau lại không còn chúng ta. Dù rằng còn nhiều nuối tiếc cho cuộc tình dang dở, nhưng lại chưa từng nuối tiếc vì yêu nhau. Bởi thế sự vô thường, đời người ngắn ngủi, ta vẫn yêu người, vẫn yêu hết lòng dù biết có chia xa. Cũng như loài hoa ấy, vẫn nở rộ thật đẹp dù biết sẽ tàn thật nhanh. Vậy nên, hãy trân quý những giây phút bên nhau, dù có chia xa thì đó cũng là một kỷ niệm đẹp trong lòng mỗi người.
Chuyện đời như một giấc chiêm bao mà thôi
Tìm về quá khứ thấy xuyến xao lòng thôi
Gió xuân đến bao giờ,
Ngỡ như bước chân ai qua thềm hay là mơ?
“Chuyện đời như một giấc chiêm bao”, thời gian đưa mau, chuyện đời đã qua mà cứ ngỡ như một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp, mà khi tìm về lại thấy lòng xuyến xao. Rồi gió xuân lại đến, ta ngờ vực không biết là thật hay mơ “Ngỡ như bước chân ai qua thềm hay là mơ?”.
Rồi Xuân sang thấy hoa Anh Đào
Màu hoa đây, dáng xưa còn đâu?
Niềm tâm tư khép kín trong lòng
Và tôi yêu bóng ai năm nào
Như đã yêu bóng hoa Anh Đào!
Rồi lại một mùa xuân đang đến, lại thấy bóng dáng loài hoa ấy. Nhưng màu hoa còn đây, “dáng xưa còn đâu”. Hoa anh đào vẫn vậy, vẫn màu hoa ấy, nhưng người con gái cùng ta đứng dưới cành hoa hẹn thề nay lại chẳng thấy đâu. Mọi “niềm tâm tư khép kín trong lòng”, và tôi vẫn yêu bóng ai năm nào như yêu bóng hoa Anh Đào! Thời gian qua mau, mối tình đẹp ngây thơ ngày nào giờ cũng phai dần và mất đi theo thời gian. Một lần chia xa nào biết là vĩnh biệt mãi mãi. Nhưng tôi yêu loài hoa ấy, yêu bóng dáng ấy, nên dù có cách trở, chia xa, cũng xin được giữ lại hình bóng ấy trong lòng.
Dù rằng chúng ta ít được gặp loài hoa anh đào, nhưng chắc rằng ai trong chúng ta cũng một lần được nghe câu hát “Rồi mùa xuân sang thấy hoa anh đào”. Nhạc khúc “Mùa hoa anh đào” đã đi vào lòng đông đảo người dân Việt. Nó như một món ăn tinh thần, một món ăn mà được người nghệ sĩ Thanh Sơn “làm” bằng tất cả tình yêu dành cho vợ, cho nghệ thuật. Tình yêu của chàng nhạc sĩ trong bài hát với hoa đào, cũng giống như tình yêu của ông dành cho người vợ hiền. Một tình yêu thủy chung, không phai nhạt dù tháng năm có qua đi. Tình yêu ấy là một tình yêu vĩnh cửu .
Trích lời bài hát Mùa Hoa Anh Đào – Nhạc sĩ Thanh Sơn:
Mùa xuân sang có hoa Anh Đào
Màu hoa tôi trót yêu từ lâu
Lòng bâng khuâng, nhớ ai năm nào
Hẹn hò nhau dưới hoa Anh Đào
mình nói chuyện ngày sau
Còn tìm đâu phút vui ban đầu!
Bụi thời gian cuốn trôi về đâu?
Để cho ai nhớ thương ai nhiều
Vì đã xa cách nhau lâu rồi,
dù nói không nên lời!
Chuyện đời như một giấc chiêm bao mà thôi
Tìm về quá khứ thấy xuyến xao lòng thôi
Gió xuân đến bao giờ,
Ngỡ như bước chân ai qua thềm hay là mơ?
Rồi Xuân sang thấy hoa Anh Đào
Màu hoa đây, dáng xưa còn đâu?
Niềm tâm tư khép kín trong lòng
Và tôi yêu bóng ai năm nào
Như đã yêu bóng hoa Anh Đào!