Tình yêu thật sự là gì? Mà có thể khiến con người ta dù biết sẽ đau, sẽ khổ nhưng vẫn tình nguyện lao vào như “con thiêu thân”?
Tình yêu là một trạng thái cảm xúc tự nhiên của con người, là ánh mặt trời sưởi ấm những con tim lạnh giá trong đêm đông. Tình yêu lan tỏa một cách tự do và độc lập, nó chẳng phụ thuộc vào mong muốn hay bất kỳ nỗi sợ nào của con người. Bạn chẳng thể mua được tình yêu và cũng không thể bán hay trao đổi để có được nó. Điều này đồng nghĩa với việc, bạn chẳng thể khiến ai yêu bạn hay làm cho ai đó ngừng yêu bạn, dù có bỏ ra bao nhiêu vật chất hay tiền của. Yêu là một loại tình cảm phức tạp nhưng cũng chính sự bí ẩn đến huyền ảo đó, nó lại trở thành đề tài bất diệt và vô tận trong thơ ca hay nhạc họa. Nhiều ca khúc viết về chủ đề tình yêu sẽ gợi cho người nghe những nỗi u buồn hoặc mang theo một tâm trạng đau đớn đến bi thương. Nhưng Ngô Thụy Miên lại cho khán giả một cảm giác hoàn toàn khác, tình yêu của ông là nỗi đau thắt tim gan, đau đến rỉ máu nhưng tâm hồn thì hoàn toàn nhẹ nhõm, chẳng nặng nề hay khổ lụy.
Nhạc của Ngô Thụy Miên như một làn sóng, nó tràn ngập không khí âm nhạc Sài Gòn. Nếu gọi Ngô Thụy Miên là “ông hoàng nhạc tình” dường như cũng chẳng sai, bởi lẽ ông đã dành cả quãng đời và sự nghiệp của mình để sáng tác nên những bản tình ca, những câu chuyện tình dang dở. Một ca khúc được cho là viết về cuộc tình đã qua được khán giả yêu thích nhất đến tận bây giờ, phải nhắc đến “Niệm Khúc Cuối” được viết vào năm 1971. Và thông điệp mà Ngô Thụy Miên muốn gửi gắm trong ca khúc này chính là: “Hãy cho, hãy chấp nhận và hãy tha thứ để tình yêu vĩnh viễn mãi là niềm tin và hy vọng của chúng ta”.
Bằng giai điệu Boston nhẹ nhàng cùng với lời ca như một sự hoài niệm, tác giả như muốn nhắn gửi đôi điều với người tình xưa, mong ước nàng có được hạnh phúc và nhận được yêu thương như của chính mình. Bài hát đẹp như ý thơ khi viết về câu chuyện tình trong sáng của những đôi tình nhân lúc yêu nhau. Khi yêu ai chẳng mong cầu được cùng người mình yêu đi đến suốt cuộc đời, ai chẳng thề hẹn dù có vượt ngàn sóng gió cũng muốn đưa người đến bến bờ của hạnh phúc và muốn nói với họ một câu nói chân thành từ trái tim: “Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em”. “Niệm Khúc Cuối” không đơn giản chỉ là những hoài niệm, nó còn là tiếng lòng của những cặp tình nhân yêu nhau, họ mong muốn được sống trọn kiếp cùng nhau, chứ không phải xuôi theo sự hợp tan của quy luật cuộc sống. Điều họ muốn là có thể: “Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời, tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau….”.
“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em…..”
Nếu cuộc đời là một chuyến đi đầy thử thách thì tình yêu cũng lắm chông gai. Bởi không phải cứ yêu thương chân thành, dành trọn vẹn con tim cho người mình yêu thì tình cảm sẽ được đáp đền xứng đáng. Trở ngại, khó khăn sẽ đổi lại cho tình yêu những kỷ niệm đẹp, ngọt ngào và cũng trở thành động lực để thôi thúc tình cảm ấy trở nên mãnh liệt. Chàng trai trong ca khúc phải yêu cô gái đến nhường nào, phải lớn bao nhiêu mới có thể quyết tâm cùng cô vượt qua muôn trùng gian khổ “dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây”, “dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy”.
Tình yêu cứ như một ngọn lửa vậy, còn những thử thách chông gai lại như những cơn gió. Gió có thể thổi tắt lửa nếu lửa kia yếu ớt như tình cảm chưa đủ mặn nồng, hay chính xác là ta chưa thực sự yêu thương. Nhưng gió cũng có thể giúp lửa bùng lên càng mãnh liệt, cho đôi trẻ yêu càng đậm sâu. Nhưng dẫu có là thể nào đi nữa, thì chàng trai trong bài hát vẫn sắt son yêu thương: “dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em…..” – Nó như một lời định ước: Dù thế gian này, vạn vật có đổi thay, lòng người có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì tình yêu trong chàng vẫn là bất diệt và trường tồn.
“…..Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em….”Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Vũ Khanh trình bày,
Đây là ước muốn, là mong mỏi của biết bao cặp tình nhân. Họ có thể không cầu cao sang quyền quý, nhưng luôn mơ về một tương lai có nhau, đồng hành cùng nhau và hạnh phúc đến “bách niên giai lão”. Lời thề nguyện và hẹn ước của Ngô Thụy Miên thật đặc biệt: “dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời” hay chỉ cần “nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em….”. Anh chỉ muốn khi bản thân còn thở, còn được sống từng giây từng phút trên cuộc đời này sẽ được nhìn thấy em, yêu thương một mình em, được cùng em dựa vào nhau mà sống yên vui đến hết đời.
Dường như khi yêu, con người ta sẽ tìm thấy sự đồng điệu về tâm hồn lẫn nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể biết đối phương muốn gì và cần gì. Còn gì hạnh phúc hơn khoảnh khắc ấy, có một người hiểu được tâm tư tình cảm của mình chỉ trong ánh mắt!
“…..Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương
Cho tôi xin em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng…..”
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Sĩ Phú trình bày
Chỉ với một đoản khúc mà ta có thể dễ dàng cảm nhận được những tâm tư tình cảm mà Ngô Thụy Miên đã giấu kín. Chàng nguyện dâng hết tấm lòng, dâng hết tình yêu của mình chỉ mong cầu cho một cái kết viên mãn, để bản thân được đắm chìm vào phần tình yêu nồng cháy ấy. Những lời hát dịu dàng lại bay bổng, da diết mà lại đắm say như cuốn người nghe vào từng cung bậc của yêu thương. Ngô Thụy Miên khơi gợi cho ta những góc riêng tư nhất trong tình yêu nam nữ, nhưng lại chẳng hề sỗ sàng hay dung tục, mà ngược lại khiến người nghe thấy lãng mạn và bình yên.
“…..Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi
Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em”
Ở những câu hát cuối cùng của ca khúc, tác giả như tâm sự rằng: Tình yêu có quá nhiều điều, quá nhiều mong ước cần được thổ lộ một cách chân thành. Nếu ở đoạn đầu của bài hát người ta chỉ cảm nhận được sự day dứt hay những mong ước quá đỗi bình dị nhưng hoàn toàn là mộng ảo. Thì ở đoạn cuối này, tác giả đã mang người nghe trở về với thực tại, cái thực tại mà “dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời, cũng đã muộn rồi…” bởi người ta yêu, kỷ niệm đẹp ta cố gìn giữ, những ước mơ của ta….tất cả đều đã qua, đều trở nên cũ kỹ rồi. Đồng hành cùng nhau qua bao gian khó, dạy dỗ nhau biết cách yêu thương và chăm sóc cho một người, nhưng cuối cùng phải dâng hai tay nhường hạnh phúc lại cho người khác. Nhưng “dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời…” thì vẫn nguyện ý chúc cho em một đời an yên và hạnh phúc, bởi trong tình yêu, không phải có được nhau mới là yêu nhau. Mà yêu, chính là nhìn người mình thương được hạnh phúc và vui vẻ, nên dù có bật thốt lời cay đắng: “Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em” thì anh vẫn sẽ mỉm cười.
Chữ tình có thể cho con người ta hạnh phúc đến tốt cùng thì cũng có thể khiến người ta đau khổ đến tận cùng. Khi ta đang thăng hoa trong tình yêu, mật ngọt đang tràn ngập trong lòng, ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất trên thế gian, sẵn sàng cùng người yêu đối mặt với mọi gian truân cùng thử thách. Thì đến một ngày, tình yêu ấy chợt cất cánh bay đi mất, để lại một khoảng trống quá lớn trong tim chẳng có gì có thể bù đắp nổi. Như đang ở tầng cao nhất của thiên đường, đang hưởng thủ biết bao là sung sướng mà ái tình mang lại chợt nhìn lại, hóa ra chỉ là mơ, mình vẫn đang ở nơi sâu nhất của đáy vực. Đau, hoang mang, mất niềm tin vào cuộc sống, vỡ tan cùng bao mộng ước với người mình yêu và tự ủi an bản thân rằng sẽ có một ngày họ về, quay trở lại bên cạnh ta và tiếp tục đồng hành cùng nhau trên quãng đời còn lại. “Chỉ thấy người nay cười, nào ai thấy người xưa khóc” – Người ta chỉ đếm những kỷ niệm ngọt ngào đã trải qua chứ chẳng ai sẽ nghĩ đến phần nỗi đau sẽ chịu đựng. Vậy nên, mộng ảo nào rồi cũng phải tỉnh, tỉnh để chấp nhận hiện thực dù có thương đau, phải tự an ủi bản thân để còn tiếp tục hành trình gian khó của cuộc đời sắp tới.
Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em
Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương
Cho tôi xin em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi
Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em