Câu chuyện đẫm nước mắt đằng sau ca khúc: Chuyện Tình Mộng Thường

Đăng ngày 20/07/2024

Nếu hỏi thời đại nào, tình yêu đôi lứa là đẹp nhất, chắc sẽ nhiều người trả lời là thời chinh chiến, thời đất nước vẫn còn chìm trong “bom bay lửa đạn”, tràn ngập những câu chuyện tình yêu sớm nở tối tàn. Không phải vì không yêu, hay do người tình phản bội, mà vì chiến tranh khốc liệt, thân trai mang trong mình bao nghĩa vụ, chẳng biết ngày mai mình còn sống hay chăng, còn được về với gia đình với người mình yêu nơi hậu phương xa ấy.

Chiến chinh, sự cách biệt chính là lăng kính được lọc trong màu thủy chung cho một mối quan hệ yêu đương của đôi lứa. Câu chuyện của chàng Thiếu úy Biệt Động Quân Phạm Thái và cô người yêu Nguyễn Thị Mộng Thường yêu nhau ba năm ròng rã, nhưng chỉ được bên nhau ngắn ngủ trong những ngày về phép vội vàng của người lính chiến khu. Người con gái hậu phương Mộng Thường không ngừng tưởng tượng về người yêu đang dầm mưa dãi nắng giữa rừng tên hố đạn. Còn nơi phương xa ở chiến trường khắc nghiệt, những đợt khói súng mù mịt, giao thông hào, đêm đêm lại ngắm nhìn hỏa châu rơi cũng chẳng thể làm cho người Thiếu úy Phạm Thái tránh những bồi hồi cùng vọng tưởng về người yêu bé nhỏ. Tình yêu của hai người như được nấu chín từ những mộng ước êm đềm từ giữa đêm cho đến khi trời sáng, là những cái gối đầu lên tay trong những giấc mơ của muôn trùng cách biệt. Tình yêu của hai người mang màu hồng của những tà áo cưới lung linh, là dòng tâm tình được nắn nót qua những phông thư đi về như cánh chim ngạn nhỏ.

Chuyện Tình Mộng Thường (Trần Thiện Thanh, Quế Chi) | Minh Vương, Trang Thanh Xuân | Tân Cổ Xưa - YouTube

Những ngày hẹn hò bình dị với những câu yêu đương trao nhau và một màu áo cưới luôn là những hoài vọng của đôi tình lữ. Một đám hỏi đơn sơ của trai chinh chiến – nữ hậu phương trong những ngày phép vội vã cũng đủ làm an lòng đôi trẻ yêu nhau. Chàng thân chinh chịu bao sương gió nhưng vẫn hứa hẹn để cho nàng một đám cưới vui tươi, có pháo hoa rực rỡ, có người người chung vui, có đôi ta hạnh phúc. Sau đó, Phạm Thái lại nhanh chóng lên đường trở về mặt trận để tiếp tục cho cuộc chiến hiểm nguy. Sự tàn khốc của chiến tranh ngày một mãnh liệt, chỉ có tăng chứ chưa hề có dấu hiệu giảm sút, trong thời khắc nguy cấp ấy, Phạm Thái vẫn hiên ngang mà chiến đấu, sau cùng là nhận về phong hào khen thưởng “Trung úy” ngay tại mặt trận. Tin vui truyền về, cô Mộng Thường làm sao giấu nỗi nét hân hoan cùng tự hào về người chồng sắp cưới, nàng đã sắp xếp công việc mà xin phép đến ngay mặt trận để cùng tham dự lễ thăng cấp cùng chàng. Nhưng định mệnh xui khiến, nàng bước chân lên chuyến xe đò ấy….chuyến xe đã cướp đi cô người yêu bé nhỏ của chàng thiếu úy anh hùng…mãi mãi. Một quả mìn giăng đã ác động nổ tung, cắt đứt câu chuyện tình như mơ như thơ của đôi uyên ương ấy. Đứt ruột, đứt gan trước cái kết bi thảm cho một đoạn duyên tình, nhạc sĩ Trần Thiện Thanh – Người chứng kiến thảm kịch đã kể lại thành ca khúc: “Chuyện Tình Mộng Thường” – Tên đầy đủ là: “Tình Thiên Thu Của Nguyễn Thị Mộng Thường”. Ca khúc này cũng chính là bài hát chủ đề trong bộ phim Mộng Thường do Nhật Trường – Trần Thiện Thanh làm đạo diễn, và cũng chính ông là người đóng nam chính cho bộ phim.

Chuyện Tình Mộng Thường (Trần Thiện Thanh, Quế Chi) | Minh Vương, Trang Thanh Xuân | Tân Cổ Xưa - YouTube

“Vẫn biết trên cõi đời thường yêu thường mơ lứa đôi
Nếu biết sống giữa trời tình yêu là con nước trôi
Trôi lang thang qua từng miền
Lúc êm ái xuôi đồng bằng.
Cũng có lúc thác gập ghềnh chia từng con nước xuôi……”

Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Đan Nguyên và Băng Tâm trình bày.

Vẫn biết yêu là khổ, là mang nhiều tổn thương cho người trong cuộc nhưng con người ta vẫn chấp nhận, chấp nhận đắm chìm trong cái khổ của số phận. Trần Thiện Thanh ví von tình yêu như một “con nước trôi”, bởi nó trải qua muôn vàn những cung bậc cảm xúc trong đời người, yêu thương – hận ghét, đau khổ – ngọt ngào,..Có lúc, tình yêu mang cho ta những hơi ấm, sự nhẹ nhàng trong tâm hồn như con nước “êm ái xuôi đồng bằng”. Nhưng cũng có lúc sẽ dữ dội, làm tổn thương nhau như khi gặp thác ghềnh chia cắt. Chẳng ai nói trước được tương lai cũng như đoán được dòng chảy của con nước, khi nào chia xa, chia nào hạnh phúc viên mãn.

“…..Mời bạn nghe chuyện thê lương
Khóc cho người lỡ yêu đương
Trời già nhưng còn ghen tương
Cách chia người trót thương….”

Trần Thiện Thanh đã chân thành mời các bạn nghe một sự thật trong phần nhỏ thảm kịch của một mối lương duyên trai tiền tuyến – gái hậu phương.

Là người chứng kiến câu chuyện tình đẹp đẽ ấy, ông đã thương đã quý hai con người như một ấy đến nhường nào. Trần Thiện Thanh cũng như bao người khác, mong muốn họ có một đám cưới xinh xinh để trọn vẹn câu ước thề. Nhưng dường như đó chỉ là nguyện ước của kẻ tầm thường, bởi “trời già” chẳng ưng, ghen tị với đôi uyên ương trẻ hạnh phúc mặn nồng nên đan tâm chia rẽ đôi lứa “âm dương cách biệt”.

“….Em xinh em tên Mộng Thường Mẹ gọi em bé ngoan
Em xinh em tên Mộng Thường cha gọi em bé xinh
Đến lúc biết mơ mộng như những cô gái xuân nồng
Nàng yêu anh quân nhân Biệt Động trong một ngày cuối đông
Chuyện tình trong thời giao tranh vẫn như làn khói mong manh
Chàng về đơn vị xa xăm nàng nghe nặng nhớ mong….”Nhật Trường - Trần Thiện Thanh và những mối tình trong đời

Một cô nàng mang tên Mộng Thường với nét đẹp đáng yêu, lung linh của nàng thiếu nữ đôi mươi. Ở độ tuổi mộng mơ, nàng cũng như bao cô gái khác, cũng biết ước ao về một câu chuyện tình tươi đẹp. Để rồi một ngày cuối đông, nàng trao tim mình cho chàng quân nhân Biệt Động và cũng được người mình yêu đáp lại phần nhân duyên ấy. Biết yêu lính trong thời giao tranh là khổ, khổ khi phải cách xa ngàn dặm, sợ những đêm chờ đợi mong ngóng, sợ những mòn mỏi nơi hậu phương chàng tiền tuyến chẳng biết. Nhưng nàng đã chấp nhận, nàng thiết tha với câu chuyện tình cùng người lính, tình nguyện đợi ngày chàng về phép để dệt nên uyên ương, tình nguyện cất giấu những nhớ nhung khi chàng vội vàng trở về đơn vị tiếp tục nghĩa cử thiêng liêng.

“….Yêu nhau lúc triền miên khói lửa
Chuyện vui buồn ai biết ra sao
Nhìn quanh mình sao lắm thương đau
Khi không thấy người yêu trở lại
Tình không tìm ra dấu ban mai
Người không tìm ra dấu tương lai
Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người em nhỏ phương xa
Một đêm buồn có gió đông qua….”

Viễn cảnh nghiệt ngã thay cho đôi uyên ương nhỏ, người trai thân chinh đánh giặc, quanh năm đối diện với súng đạn lửa boom nhưng vẫn bình an nơi biên cương xa thẳm. Còn nàng nơi hậu phương tưởng chừng yên ả, chỉ vì mong nhớ người thương đã vô tình lên nhầm chuyến xe định mệnh mà ra đi vĩnh viễn. Chẳng cần thêm nước mắt, chẳng cần những câu nói bi thương vì chính câu chuyện đã là dòng suối lệ cho tấn bi kịch thảm sầu. Hình ảnh phũ phàng trong gang tấc cho cả người trong cuộc lẫn người ngoài cuộc, mấy ai có thể kiềm chế được trước cơn mơ có thật này.

“…..Xin cho yêu trong Mộng Thường nhưng mộng thường cũng tan
Xin cho đi chung một đường sao định mệnh chắn ngang
Xin ghi tên chung thiệp hồng bỗng giây phút nghe ngỡ ngàng
Cô dâu chưa về nhà chồng
Ôi lạnh lùng nghĩa trang
Chàng thề không còn yêu ai dẫu cho ngày tháng phôi phai
Nhiều lần chàng mộng liêu trai
Chàng hẹn nàng kiếp mai…”

Chuyến xe định mệnh đã mang theo người con gái ấy, ra đi mãi mãi, để lại cho chàng thiếu úy nắm xương tàn của vị hôn thê. Ngày cưới đã định, tấm thiệp hồng đã được chung tên, nhưng ngỡ ngàng lại là ngày ly biệt, cô gái nhỏ chưa kịp về nhà chồng đã an nghỉ nơi nghĩa trang lạnh lẽo và cô liêu Đã bao lần trong giấc chiêm bao, chàng Phạm Thái phải choàng tỉnh mộng, cứ ngỡ người yêu tìm về, nhưng mộng vẫn là mộng, người ra đi sẽ chẳng bao giờ trở lại, nhịp cầu bắc ngang hai thế giới cũng chẳng bao giờ xuất hiện. Nếu có kiếp sau, xin hãy để họ bên nhau, để họ được trọn vẹn ân tình của kiếp nhân sinh vô thường.

Bài hát “Chuyện Tình Mộng Thường” được nhạc sĩ Trần Thiện Thanh sáng tác vào năm 1972. Nhiều người vẫn thắc mắc rằng: Không biết liệu đây có phải là một câu chuyện tình có thật hay không, bởi chính tác giả cũng chưa hề lên tiếng xác nhận hay trong bản in của ca khúc cũng không được đề cập đến. Tuy nhiên, nếu xét trên phương diện âm nhạc thì ca khúc đã trở nên bất tử trong gần 50 năm, do đó, câu chuyện tình của nàng Mộng Thường và chàng Thiếu úy Phạm Thái có thật hay chăng cũng đã không còn quan trọng. Bởi nếu nó không có thật, thì cũng chẳng thể nói là hoàn toàn giả tưởng, bởi thực tế trong thời chinh chiến đã có rất nhiều đôi uyên ương bị buộc sinh ly tử biệt vì bom bay lửa đạn, vì sự tàn khốc của chiến tranh. Vậy nên có thể coi câu chuyện tình này là điển hình cho hàng ngàn hàng vạn nhân duyên có thật trong thời chiến sự.

Vẫn biết trên cõi đời thường yêu thường mơ lứa đôi
Nếu biết sống giữa trời tình yêu là con nước trôi
Trôi lang thang qua từng miền
Lúc êm ái xuôi đồng bằng.

Cũng có lúc thác gập ghềnh chia từng con nước xuôi
Mời bạn nghe chuyện thê lương Khóc cho người lỡ yêu đương
Trời già nhưng còn ghen tương
Cách chia người trót thương
Em xinh em tên Mộng
Thường Mẹ gọi em bé ngoan
Em xinh em tên Mộng Thường cha gọi em bé xinh
Đến lúc biết mơ mộng như những cô gái xuân nồng
Nàng yêu anh quân nhân Biệt Động trong một ngày cuối đông
Chuyện tình trong thời giao tranh vẫn như làn khói mong manh
Chàng về đơn vị xa xăm nàng nghe nặng nhớ mong
Yêu nhau lúc triền miên khói lửa
Chuyện vui buồn ai biết ra sao
Nhìn quanh mình sao lắm thương đau
Khi không thấy người yêu trở lại
Tình không tìm ra dấu ban mai
Người không tìm ra dấu tương lai
Nhưng không chết người trai khói lửa
Mà chết người em nhỏ phương xa
Một đêm buồn có gió đông qua
Xin cho yêu trong Mộng Thường nhưng mộng thường cũng tan

Xin cho đi chung một đường sao định mệnh chắn ngang
Xin ghi tên chung thiệp hồng bỗng giây phút nghe ngỡ ngàng
Cô dâu chưa về nhà chồng
Ôi lạnh lùng nghĩa trang
Chàng thề không còn yêu ai dẫu cho ngày tháng phôi phai
Nhiều lần chàng mộng liêu trai
Chàng hẹn nàng kiếp mai