Nhạc sĩ Hoài Linh tên thật là Lê Văn Linh, sinh năm 1920 tại thôn Bích La, xã Triệu Đông, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Ông nổi tiếng là một nhạc sĩ nhạc vàng với lời nhạc du dương và trữ tình. Mọi người còn biết đến Hoài Linh với các nghệ danh khác như Nguyên Lễ, Hà Vị Dương, Lục Bình Lê. Bắt đầu sáng tác vào năm 1955, tiếp nối sau đó là vô vàn ca khúc nổi tiếng như: “Thiệp Hồng Anh Viết Tên Em”, “Áo Em Chưa Mặc Một Lần” , “Hai Kỷ Niệm Một Chuyến Đi”, trong đó có cả ca khúc “Chuyện Buồn Năm Cũ”. Được nhiều nhạc sĩ và chuyên gia phê bình là sử dụng ca từ thông minh, bay bổng, vần điệu đi vào lòng người nghe. Tuy bề ngoài ông là một con người xuề xoà, không được tươm tất, lịch lãm như các nhạc sĩ đương thời, nhưng khi sáng tác nhạc lại trở thành một người khác.
Về nhạc sĩ Song Ngọc, ông tên thật là Nguyễn Ngọc Thương, sinh năm 1943 tại Long Xuyên, An Giang. Ông là một nhạc sĩ của những ca khúc tình yêu và được biết đến nhiều vào cuối thập niên 1960. Bút hiệu của ông là ghép chữ lót tên ông và chữ lót của tên một người bạn gái mà ông để ý, ngoài ra ông còn có các bút hiệu như: Hàn Sinh, Nguyên Hà, Hoàng Ngọc Anh, Anh Tuyến. Tuy nhỏ tuổi hơn Hoài Linh nhưng hai người lại có điểm chung trong âm nhạc đó là một tâm hồn buồn, một tư duy viết nhạc với các từ ngữ bay bổng. Song Ngọc và Hoài Linh đã cùng nhau sáng tác nên rất nhiều bài hát nổi tiếng như: “Chiều Thương Đô Thị”, “Giờ Xa Lắm Rồi”, “Năm 17 Tuổi”, “Chuyện Buồn Năm Cũ”…
Ca khúc “Chuyện Buồn Năm Cũ” là một trong những ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Hoài Linh và nhạc sĩ Song Ngọc cùng nhau sáng tác. Ca khúc nói về nội tâm của người con gái trong câu chuyện tình buồn, đang cố tìm lại tình yêu trong hoài niệm. Ca khúc khơi gợi cho người nghe một cảm xúc tiếc nuối của quá khứ, sự sẻ chia và thấu hiểu đối với nhân vật trong bài hát “Chuyện Buồn Năm Cũ”. Tình yêu chỉ đẹp khi nó thuộc về hiện tại, khi đã chìm vào sâu trong quá khứ thì đẹp đến bao nhiêu cũng là chuyện tình buồn.
“Lòng ngậm ngùi nghe thời gian đi lướt trên vai
Sao buồn như tiếng đêm dài
Mình lặng ngồi bên dòng sông sâu thức êm trôi
Nhớ chuyện xưa anh với tôi
Khi bước chân mới vào đời
Cố đô lửa mịt mù ngập trời
Một sớm thu heo may
Tình hai đứa mình ngày xưa ấy
Nghĩ đến bây giờ còn say
……
Ngại ngùng gì khi người em gái chốn quê xưa
Mong chờ giây phút anh về
Đợi chờ gì khi tuổi xuân như áng mây trôi
Hoa nào không phai sắc tươi
Tôi đếm sao nhớ một người
Kết trăng nước thành lời mặn mà nhờ gió trao anh anh ơi
Giờ đây nếu tình còn lưu luyến
Lối xưa xin người đừng quên”
Thời gian là thứ vô tình một đi không trở lại, không thể mua được bằng tiền, không có gì có thể đưa ta quay ngược thời gian. “Lòng ngậm ngùi nghe thời gian đi lướt trên vai”, cô gái dường như bất lực trước sự thay đổi của thời gian. Thời gian lúc bấy giờ như hữu hình đè nặng trên đôi vai của cô gái tình si. Giữa sự vô tình của thời gian, chỉ có thể nhớ lại chuyện tình xưa “Nhớ chuyện xưa anh với em”. Như đã nói, tình yêu của quá khứ chỉ là chuyện tình buồn, khiến cho cô gái khi nhớ lại tình xưa chỉ thêm xót xa, cay đắng trong lòng. “Nghĩ đến bây giờ còn say”, cô gái dường như không thể thoát khỏi quá khứ, không từ bỏ được ảo mộng tình yêu, cứ ngày qua ngày chìm đắm trong men tình mặc kệ thời gian.
“Dòng sông vẫn trôi” câu hát chứng minh cô gái vẫn ý thức được hiện tại, biết rằng thế giới vẫn xoay, mọi thứ vẫn hoạt động theo quy luật. Chỉ có mình cô là không chấp nhận điều đó, không muốn thấy tình mình mắc kẹt trong quá khứ. Trong một cuộc tình, ai yêu đậm sâu nhất mới là người đau khổ. Nhạc sĩ Hoài linh và Song Ngọc đã ví điều đó với câu nói “Ai thức lâu mới biết đêm dài hay ngắn”. Không phải vì muốn thức khuya mà là vì không thể ngủ được, không phải vì muốn đau mà chỉ vì đã yêu quá đậm sâu. Quá khứ “tuy gần mà xa xôi”, nó luôn ở đâu đó trong thâm tâm ta, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được. Nhưng đó có phải là điều cô gái muốn?
Trong hoài niệm về quá khứ của bản thân, cô gái cố gắng dành trọn yêu thương mà mình chưa từng thể hiện “Tôi anh nối nhịp cầu, lại gần nhau”. Đáng tiếc thay đó chỉ là quá khứ, chàng trai “thờ ơ”, cuộc tình mình vẫn thế, vẫn chia ly không thay đổi được.
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Trang Mỹ Dung trình bày.
Trong tiềm thức lẫn thực tại, cô gái ấy vẫn chờ đợi người mình thương “Mong chờ giây phút anh về”. Chờ anh đến hết tuổi xuân ngắn ngủi, thời gian đẹp nhất của cuộc đời con gái cũng dành ra để đợi chờ anh. Đợi anh từ lúc xanh trẻ đến lúc sắc đẹp phai tàn “Hoa nào không phai sắc tươi”. Sự chờ đợi của cô gái còn thể hiện qua nỗi nhớ. Trên trời có vạn vì sao và nỗi nhớ của cô cũng vậy, không tài nào đếm xuể. Tất cả điều đó kết thành tình yêu mãnh liệt, thành một sức mạnh tinh thần mà cô gái muốn trao cho anh. Buồn thay điều đó cô lại “nhờ gió trao anh”. Gió liệu có đến được cuối hành trình, có đến được tận nơi cô gái muốn và chàng trai liệu có thể nhận ra tình cảm mãnh liệt mà cô trao? Hai nhạc sĩ viết lên “nhờ gió trao anh” như một điều không thực, sẽ không bao giờ xảy ra. Như chuyện tình của cô gái và chàng trai cũng không thể như xưa.
“Chuyện Buồn Năm Cũ” của nhạc sĩ Hoài Linh và Song Ngọc như một lời khẳng định mạnh mẽ rằng quá khứ chỉ là câu chuyện buồn. Người ôm lấy quá khứ chỉ là người chịu tổn thương. Đôi ta gặp nhau là duyên, yêu nhau là nợ, kết thúc coi như là trọn tình trọn nghĩa, không nên vương vấn chỉ thêm khổ nhau. Hãy xem đó là một thời đáng nhớ đã qua, cứ để nó hòa mình vào dòng thời gian làm cho cuộc sống này thêm tươi đẹp.
Nhạc sĩ Hoài Linh và Song Ngọc đã viết nên bài hát về một cô gái mắc kẹt trong thời gian tình yêu. Dại khờ là thế, nhưng ta chỉ có thể đồng cảm cho cô gái. Cuộc sống này, kẻ thất bại là kẻ bỏ cuộc, vì kẻ si tình chưa chắc là kẻ thất bại trong tình yêu. Cũng chính nhờ yếu tố kiên trì ấy khiến cho người nghe thêm khâm phục cô gái, ngưỡng mộ một chuyện tình bất diệt.
Trích lời bài hát Chuyện buồn năm cũ:
Lòng ngậm ngùi nghe thời gian đi lướt trên vai
Sao buồn như tiếng đêm dài
Mình lặng ngồi bên dòng sông sâu thức êm trôi
Nhớ chuyện xưa anh với tôi
Khi bước chân mới vào đời
Cố đô lửa mịt mù ngập trời
Một sớm thu heo may
Tình hai đứa mình ngày xưa ấy
Nghĩ đến bây giờ còn say
Ai thức lâu thì mới biết đêm dài hay ngắn
Quên đi thì thôi nhớ lại lòng bồi hồi
Dòng sông vẫn trôi
Ngăn tình anh với tôi
Lối xưa tuy gần mà xa xôi
Tôi thương nhớ nào nguôi
Sao anh vẫn thờ ơ
Miệt mài mãi bước chân vào đêm thâu
Ghé đây tìm về nhau
Tôi anh nối nhịp cầu
Mình lại gần nhau
Ngại ngùng gì khi người em gái chốn quê xưa
Mong chờ giây phút anh về
Đợi chờ gì khi tuổi xuân như áng mây trôi
Hoa nào không phai sắc tươi
Tôi đếm sao nhớ một người
Kết trăng nước thành lời mặn mà nhờ gió trao anh anh ơi
Giờ đây nếu tình còn lưu luyến
Lối xưa xin người đừng quên