Cảnh mưa luôn là một một bức tranh mang đầy tâm trạng của tâm hồn nhạy cảm. Rất nhiều nhạc sĩ mượn cảnh mưa để nói về nỗi buồn, mượn cảnh “khóc” của mưa để khóc cho chính mình. Với nhạc sĩ Huỳnh Anh cũng vậy, ông mượn cảnh mưa để nói cho “cảnh” lòng mình. Nhạc sĩ Huỳnh Anh đã mượn cảnh mưa để trút hết những giá lạnh của tâm hồn trong nhạc khúc “Lạnh trọn đêm mưa”. Nhạc khúc “Lạnh trọn đêm mưa” được nhạc sĩ Huỳnh Anh viết sau cuộc chia tay với người vợ Thanh Hằng, những đổ vỡ trong hôn nhân khiến cho tâm hồn người nhạc sĩ nặng trĩu và lời từ của “Lạnh Trọn Đêm Mưa” là minh chứng nỗi đau buồn, buốt giá đó của ông.
“Lạnh trọn đêm mưa”, như nhan đề ca khúc, một tâm hồn nhạc sĩ sau đổ vỡ hôn nhân là một tâm hồn mang nhiều vết thương lòng, người nhạc sĩ tài hoa ấy đã mượn cung đàn, mượn lời từ để thay nỗi lòng mình viết lên nỗi cô đơn và giá lạnh tròn cảnh mưa của đất trời, cảnh buồn của nhân gian.
Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng
Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng
Phòng côi lắng tiêu điều
Đường khuya vắng đìu hiu
Cơn mưa vốn không buồn nhưng tâm hồn người nghệ sĩ vốn đã buồn, nên mưa kia qua cái nhìn của ông cũng trở thành “mưa buồn”. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, nỗi lòng não nề sau tan vỡ nên cảnh sắc càng thêm u buồn, ảm đạm. Mưa buồn trong đêm tối, cảnh buồn và không gian đêm tối như càng tô đậm cho nỗi buồn, bức tranh buồn nay càng buồn thêm vạn phần. Tác giả mong sao mưa buồn kia “thôi ngừng tiếng”, những giọt mưa kia thôi đừng rơi nữa, đừng lên tiếng. Có lẽ những tiếng tí tách của hạt mưa kia như âm thanh của một sự đổ vỡ, vì mưa buồn về nên “phố nhỏ càng buồn thêm”. Tâm trạng nặng nề nay ngắm mình mưa buồn, con phố cũng im lìm trong cảnh mưa, vạn vật như buồn đau theo người nghệ sĩ. Cơn mưa buồn rơi trên gác xưa càng thêm lạnh vắng, căn phòng từng ấm áp tiếng cười đùa của hạnh phúc nay đã không còn. “Đường khuya vắng đìu hiu” không còn ai khác ngoài ta trong một căn phòng vắng lạnh và cơn mưa buồn rả rích tuôn rơi.
Đêm sầu đi trong tủi nhớ
Bao thương nhớ chỉ là mộng mơ
Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá
Mưa đêm sầu riêng ai
Buồn ơi đến bao giờ
Một đêm mưa trôi qua trong “tủi nhớ” là một đêm sầu khôn nguôi, bao nhiêu thương nhớ ngày nào nay chỉ như cơn mộng. Ta như kẻ si tình đi lạc trong mộng tình ái, nay mộng tan mọi nhớ thương nay chỉ là một ký đẹp mình ta nhớ. Đêm nay sao nghe “tiếng mưa rơi buồn quá”, hay là mưa kia cũng đồng cảm cho ta “mưa đêm sầu riêng ai”. Hạt mưa cứ rơi, hạt này tiếp hạt kia rơi vào trên nền đất lạnh, hạt mưa tan và hòa vào dòng nước bên đường. Cuộc tình của chúng ta phải chăng cũng thế, những nhớ thương nay cũng hóa thành giọt mưa rơi đầy lòng, mọi luyến lưu kỷ niệm nay cũng hòa vào cơn mưa buồn lạnh lẽo kia mà trôi vào miền dĩ vãng. Chỉ là mưa kia ơi, mưa đến bao giờ và “buồn ơi đến bao giờ”. Phải chăng mưa kia thôi rơi thì lòng này cũng sẽ thôi buồn? Tác giả đã như hòa quyện cảm xúc của chính mình vào cơn mưa đêm ấy, mượn cảnh mưa buồn mà nói về nỗi lòng của chính mình. Mưa vẫn thế, mưa ngừng rơi thì trời lại sáng nhưng tâm hồn chúng ta nào như thế… mưa sẽ ngừng nhưng nỗi buồn trong lòng vẫn còn đó, chỉ là chúng ta giấu kín đi, đem nỗi buồn chôn vào tận sâu đáy lòng mình, để thôi nhớ và ngừng đau.
Mưa ơi! mưa ơi!
mưa gieo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai
biết người thương có còn nhớ hay quên
Riêng ta vẫn u hoài
Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người đã cách xa.
“Mưa ơi! Mưa ơi!” tiếng gọi mưa như lời tâm tình thủ thỉ, tác giả gọi mưa như một lời gọi dành cho người ông thương. Mưa kia tuy buồn, tuy :gieo sầu nhân thế” nhưng tác giả vẫn muốn hỏi với mưa rằng “mưa nhớ ai”. Có những lời không thể hỏi cùng người, chỉ biết hỏi cùng mưa, tuy mưa kia im lặng tuôn rơi nhưng ta vẫn không ngăn lòng mà hỏi “biết người thương có còn nhớ hay quên”. Ta không biết “người thương” xưa nhìn cảnh mưa này có còn nhớ đến ta, nhớ đến những tháng năm qua hay không nhưng chính ta biết, “riêng ta vẫn u hoài/ Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người đã cách xa”. Là từng đêm từng đêm , ta vẫn luôn nhớ về người thương xưa, vẫn nhớ mãi bóng dáng một người dù nay đã cách xa ta. Đêm đêm tiếp từng đem, thời gian như tuần hoàn tiếp diễn không ngừng như nỗi nhớ vẫn luôn thường trực và bất tận như thời gian, dù có qua bao lâu thì vẫn nhớ vẫn thương….
Mưa buồn rơi rơi ngoài phố
Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên
Đêm nao chốn đây ta dìu nhau
Trao muôn ngàn lời thơ
Cơn mưa buồn cứ vẫn rơi rơi ngoài phố, tiếng mưa rơi “nghe như tiếng nhạc buồn triền miên”. Những hạt mưa rơi bên thềm như những hạt sầu gieo trên nhân gian, tạo nên những âm thanh của u buồn, ngân vang như tiếng nhạc buồn triền miên, một nỗi buồn thênh thang không điểm dừng. Mắt nhìn cơn mưa buồn ngoài phố, bên tai là tiếng mưa như tiếng nhạc buồn triền miên người nhạc sĩ lại nhớ về những đêm mưa trước, những “đêm nao chốn đây ta dìu nhau/ Trao muôn ngàn lời thơ”. Chỉ tiếc là cảnh xưa vẫn như thế, nhưng tình ta đã chia cách, chỉ có thể “chờ mong đến kiếp nào” đôi ta lại yêu nhau. Mong rằng vào một kiếp sao, đôi ta sẽ thật sự yêu nhau mãi mãi, sẽ cùng nhau dìu đi hết những còn mưa trong đời. Nhưng đó chỉ là lời hẹn ước cho kiếp sau, kiếp này chúng ta đã cách xa…
Mưa trọn đêm
Mưa trọn đêm
Mưa trọn đêm
Cơn mưa đêm không ngừng như khép lại một bức tranh buồn về cuộc hôn nhân đổ vỡ. Mọi nỗi đau như vẫn đâu đây, len lỏi vào từng ngóc ngách của cung đàn kẽ nhạc và vương vào tâm người nghe. Nỗi lạnh giá của tâm hồn trong đêm mưa đơn côi một mình như thấm vào trái tim của người nghe nhạc. Nỗi buồn, nỗi đau và sự bất lực chỉ có thể mong rằng qua kiếp sao lại có thể yêu nhau như những nhát dao cứa vào trái tim. “Lạnh trọn đêm mưa”, một nhạc khúc buồn như chính tên của mình, cái lạnh của mưa bao trùm không gian, nỗi lạnh của tâm hồn bao trùm cả bài hát. Bức tranh mưa, cái giá lạnh của mưa và cả nỗi buồn vấn vương đã mang lại cho chúng ta một nhạc khúc buồn bất hủ. Người nhạc sĩ tài hoa Huỳnh Anh đã mang lại cho đời một bản tình ca buồn thương, người nghe nhạc cảm được cái lạnh của đêm mưa ấy, nỗi buồn của tâm hồn nghệ sĩ, thấu được nỗi đau của một cuộc hôn nhân đổ vỡ và càng đồng cảm, luyến thương cho số phận lận đận của người nghệ sĩ tài hoa ấy.
Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng
Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng
Phòng côi lắng tiêu điều
Đường khuya vắng dìu hiu
Đêm sầu đi trong tủi nhớ
Bao thương nhớ chỉ là mộng mơ
Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá
Mưa đêm sầu riêng ai
Buồn ơi đến bao giờ
Mưa ơi! mưa ơi!
mưa gieo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai
biết người thương có còn nhớ hay quên
Riêng ta vẫn u hoài
Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người
đã cách xa.
Mưa buồn rơi rơi ngoài phố
Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên
Đêm nao chốn đây ta dìu nhau
Trao muôn ngàn lời thơ
Chờ mong đến kiếp nào.
Mưa trọn đêm
Mưa trọn đêm
Mưa trọn đêm