Anh Việt Thu tên thật là Huỳnh Hữu Kim Sang, sinh năm 1939 tại Campuchia, sau đó năm 1940 thì được làm giấy khai sinh ở Mỹ Tho (Tiền Giang). Ông là một nhạc sĩ nổi tiếng từ trước năm 1975 tại miền Nam Việt Nam. Là một người con nhà nông lớn lên tại miền Tây sông nước Việt Nam, Anh Việt Thu có 3 người em nhỏ tuổi hơn tên là Phi Long, Phi Hùng, Việt Thu. Với tình cảm dành cho người em út, ông đã lấy bút hiệu “Anh Việt Thu” cũng là tên của em mình “Việt Thu”. Một bút danh không phải về bản thân, không truyền tải nhiều ý nghĩa sâu sắc nhưng lại chan chứa tình cảm gia đình. Anh Việt Thu đã sáng tác vô vàn các ca khúc nổi tiếng như: “Hai Vì Sao Lạc”, “Giòng An Giang”, “Người Ngoài Phố”,… Bạn bè nhận xét rằng Anh Việt Thu là người ít nói, hiền lành, sống nhiệt thành và có tính nghệ sĩ. Lúc ông dạy nhạc ở Tây Ninh, tuy lương bổng rất khá nhưng do tính nghệ sĩ nên vẫn thường túng thiếu, có lúc đã phải bán cả radio để trả tiền thuê nhà. Ông ra đi khi chỉ vừa 36 tuổi nhưng đã đóng góp hơn 200 ca khúc bất hủ cho kho tàng âm nhạc Việt Nam. Những tác phẩm của ông sẽ luôn được khán thính giả mến mộ và cảm nhận mãi về sau.
Khi nhắc về nhạc sĩ Anh Việt Thu chúng ta không thể nào không nói đến nhạc phẩm “Người ngoài phố”. Nói không sai thì đây là ca khúc nổi tiếng nhất của ông, được nhiều khán giả yêu thích và vẫn còn vang vọng cho tới thời điểm hiện tại. Ca khúc “Người Ngoài Phố” là một bản nhạc buồn về tình cảm lứa đôi, là câu chuyện về hành trình tìm kiếm lại những kỉ niệm tình yêu. Ca khúc được Anh Việt Thu sáng tác với những ca từ và hình ảnh giàu tính biểu tượng, gợi cho người nghe những nỗi buồn, vui của đôi tình nhân.
“Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên song.
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên,
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi.
……
Xin từ giã đường phố trắng mưa mau
Làm chim bay mỏi cánh nước mắt đêm tạ từ
Thành phố cũ người yêu xưa
Còn đâu, còn đâu? Giờ đây xin giã từ.”
Ca khúc là một hành trình dài đầy kỉ niệm của đôi tình nhân, là những lần hò hẹn ngại ngùng mang lại bao vương vấn, là một chút nhớ thương hình bóng người yêu chợt hiện lên trong hoài niệm. “Thành ghế đá chiều công viên” câu hát nghe tưởng chừng như vô nghĩa nhưng đối với trong chuyện tình riêng, nó vừa là niềm vui khi nhớ đến nhưng cũng thật đau thương khi tìm về. Bài hát như đang dẫn đường cho ta đi vào hoài niệm của một đôi lứa yêu nhau, tạo cho một người nghe một cảm giác bình yên, một cảm giác luyến lưu trong tâm hồn.
“Nɡười đi đi nɡoài phố, chừng bỡ nɡỡ bơ vơ
Nɡười đi đi nɡoài phố, mấy dấu chân lạc loài
Hình bónɡ cũ nɡười xa xưa
Còn đâu, còn đâu? Tình duyên đã lỡ làng”
Chàng trai đã đi trên con phố đó bao lâu rồi? Anh vẫn lang thang trên con phố buồn để tìm kiếm những kỉ niệm xót lại, để có thể nhìn thấy bóng hình nàng. Nhưng khi bóng chiều đã dần phai, nắng đã tắt ở cuối chân trời, anh vẫn cô đơn trên con phố vắng, vẫn vô định vì mang trong người vô vàn tâm tư. Vẫn biết rằng thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại, nhưng những nuối tiếc trong lòng mà anh mang theo đã dẫn bước anh trên con phố ấy, con phố của anh, của em, của riêng đôi ta. Con phố ấy đã nên duyên chuyện tình chúng mình, vì thế anh cứ đi trong thương nhớ, không biết lúc bắt đầu cũng sẽ không có điểm kết.
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Thanh Tuyền thu thanh trước 1975.
“Thôi chia tay nhau từ đây, nghe nước mắt vây quanh.
Biết lỡ yêu đương, sẽ đau thương suốt cả một đời.
Nhưng mấy khi tình đầu, kết thành duyên mong ước
Mấy khi tình đầu, kết tròn mộng đâu em.”
Sau hành trình trên con phố buồn của ký ức, chàng trai dường như đã chấp nhận sự đau thương của hiện thực, tập quên đi con phố của tình yêu. Khi rời xa con phố ấy, nước mắt của chàng trai đã rơi, rơi vì phải rời xa nơi chốn tình yêu và rơi vì phải chấp nhận từ bỏ cuộc tình. Những kỷ niệm gọi mời, thiết tha, lưu luyến,… hãy ngủ ngon trên con phố ấy. Những giọt nước mắt ơi, hãy vùi lấp tất cả để cho nó ngủ yên không bao giờ quay lại. Giờ đây quá khứ đã được giấu kín trong tâm tư, chỉ có thể ngoái đầu nhìn lại để rồi vẫn phải đi tiếp trên con đường đời phía trước.
“Xin từ giã đường phố trắng mưa mau
Làm chim bay mỏi cánh nước mắt đêm tạ từ
Thành phố cũ người yêu xưa
Còn đâu, còn đâu? Giờ đây xin giã từ.”
Vài lời kết của “Người Ngoài Phố” cũng là những lời cuối cùng chàng trai muốn gửi gắm đến chuyện tình của bản thân. “Xin từ giã đường phố trắng mưa mau” cơn mưa trên phố ấy đã đôi lần nhốt chân gã tình si bên hiên phố, nhưng lần này cơn mưa ấy chỉ có thể nhấn chìm con phố tình yêu. Hình ảnh “Con chim mỏi cánh” là hình ảnh của chàng trai trong câu chuyện, đang trên đường đến với phương trời mới. Dù khóc rất nhiều, đau lòng biết bao nhiêu vẫn không quay đầu lại, không để kỉ niệm làm nặng lòng người ra đi. Chắc chắn rằng ai khi yêu cũng mong muốn một mối tình trọn vẹn, một cuộc sống hạnh phúc trọn tình nghĩa lứa đôi. Vậy nên, ta hãy trân trọng hiện tại, đừng để chuyện tình đi vào dĩ vãng, rồi một ngày phải nghẹn ngào tự hỏi liệu ta đã mất nhau?
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Trường Vũ trình bày.
Khi ta nghe bài hát vào một chiều mưa lạnh của mùa thu, lúc chỉ một mình giữa khoảng trời rộng mênh mông, ta sẽ thấy thấm tháp được con phố buồn mà chàng trai đi qua. Những giọt mưa mau, những tia nắng vội tắt ấy sẽ là một gia vị thanh tao để cảm nhận rõ hơn khoảnh khắc cuộc sống.
Với áp lực về cuộc sống nghèo khổ, một chút tương tư về cuộc tình đã lỡ, Anh Việt Thu đã viết thành ca khúc “Người Ngoài Phố” ngay buổi chiều cuối năm để bán cho hãng đĩa. Nhờ “Người Ngoài Phố”, ông đã có một cuộc sống tốt hơn, đủ tiền để cùng gia đình trang trải cuộc sống và khán giả yêu nhạc vàng cũng đã được thưởng thức một tác phẩm hay trường tồn theo năm tháng, một bài hát bất hủ suốt 50 năm qua
Ca khúc “Người Ngoài Phố” của nhạc sĩ Anh Việt Thu được thể hiện lần đầu bởi ca sĩ Phương Đại. Ngoài ra sau đó đã được rất nhiều ca sĩ nổi tiếng khác trình bày như Hương Lan, Thanh Tuyền, Đan Trường,… Mỗi nghệ sĩ đều có một cách trình bày riêng nhưng đều truyền tải được nỗi buồn khi rời xa quá khứ của chính nhạc phẩm.
Trích lời bài hát Người Ngoài Phố:
Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên song.
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên,
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi.
Người đi đi ngoài phố, chừng bỡ ngỡ bơ vơ
Người đi đi ngoài phố, mấy dấu chân lạc loài
Hình bóng cũ người xa xưa
Còn đâu, còn đâu? Tình duyên đã lỡ làng.
Thôi chia tay nhau từ đây, nghe nước mắt vây quanh.
Biết lỡ yêu đương, sẽ đau thương suốt cả một đời.
Nhưng mấy khi tình đầu, kết thành duyên mong ước
Mấy khi tình đầu, kết tròn mộng đâu em.
Xin từ giã đường phố trắng mưa mau
Làm chim bay mỏi cánh nước mắt đêm tạ từ
Thành phố cũ người yêu xưa
Còn đâu, còn đâu? Giờ đây xin giã từ.